CHƯƠNG
“Vũ gia, bốn người này là thành viên của đoàn sát thủ nhà họ Văn. Trưởng nhóm của họ là Văn Cửu, chỉ có Văn Cửu là biết được nhiều thứ.”
Vu Tắc Thành nghiêm túc nói: “Văn Cửu là một trong những thành viên nòng cốt của đoàn sát thủ nhà họ Văn, theo như lời của hắn ta, hành động lần này là mệnh lệnh của Văn Thiên Giao, người đứng đầu đoàn sát thủ của nhà họ Văn”.
“Tiền căn hậu quả rất đơn giản. Người mà tôi phái đi điều tra Văn Thiên Phượng không đủ cẩn thận nên bị phát hiện. Sau đó hắn liền tra ra tôi. Văn Thiên Giao phái một nhóm tới trừng trị tôi, muốn ép Vũ gia anh ra tay.” – Vu Tắc Thành nói rõ ràng: “Văn Thiên Giao không quá coi trọng chuyện này, chỉ là nghe theo lệnh của một hoàng tộc đứng đằng sau điều tra, bọn họ muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.”
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, giống với những gì anh ta đã suy luận trước đó.
“Còn những tình báo quan trọng về nhà họ Văn mà Văn Cửu đã nói.” – Lâm Tinh Vũ hỏi.
Vu Tắc Thành dừng lại, nói: “Văn Cửu nói phía sau nhà họ Văn có tới mấy thế lực lớn, nhưng hắn không biết bọn họ là ai, hắn chỉ đối chiến một lần, người đó chỉ dùng một tay đã đánh bại hắn.”
“Ngoài ra, còn nói đến một điểm mấu chốt, nơi mà Văn Thiên Phượng và Văn Thiên Giao thường tới.”. Nói đến đây, sắc mặt Vu Tắc Thành trở nên nghiêm túc: “Thời gian và địa điểm mà Văn Cửu quay về bàn giao nhiệm vụ lần này cho Văn Thiên Giao và Văn Thiên Phượng, là giờ tối ngày mai, ở Đế Dương Vũ Thành, phòng VIP số ”.
“Tốt lắm.” – Lâm Tinh Vũ gật gật đầu, nghiêm nghị nói: “Trước giờ ngày mai, ông không nên lộ mặt, bảo tất cả đàn em của ông ở lại tập đoàn Tắc Thành, đừng lộ mặt, hiểu chưa?
“Đã hiểu.” – Vu Tắc Thành cung kính gật đầu, đương nhiên ông ta hiểu ý của Vũ gia, việc này là để tóm Văn Thiên Phượng và khi bọn họ ở chung một chỗ.
Bây giờ nhóm sát thủ Văn Cửu đã bị nhốt trong tòa nhà Tắc Thành, tin tức vẫn chưa bị lộ ra ngoài, Văn Thiên Giao sẽ không bao giờ biết được tình hình.
“Xin hỏi, Vũ gia, muốn tôi giúp gì không, tôi cũng nên góp tí sức vào chuyện này chứ” – Vu Tắc Thành hỏi.
Vu Tắc Thành thực sự muốn trả thù, ông ta bị Văn Cửu hành hạ thảm lắm rồi. Cho dù lần này động tới cả nhà họ Văn, thì ông ta cũng nhất định phải theo Vũ gia tiêu diệt nhà họ Văn, nếu không đánh rắn động cỏ rồi, chỉ có cách từ bỏ sự nghiệp trốn ra nước ngoài thôi.
Lâm Tinh Vũ gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ, ánh mắt thâm thúy.
“Được rồi, tôi sẽ giao việc cho ông.” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc nói: “Ông chuẩn bị sẵn sàng đi, thay tôi quản lý sản nghiệp của một gia tộc ở Đế Đô.”
Hai mắt Vu Tắc Thành sáng lên, ông ta nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ mặt khó tin, trạng thái cực kỳ phấn khích.
Ông ta đã hiểu rồi, Vũ gia đang định diệt nhà họ Văn gọn trong một lần luôn!
“Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Vũ gia.” – Vu Tắc Thành cung kính nói.
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu.
Trong đầu anh đã có sẵn kế hoạch, làm sao có thể san bằng nhà họ Văn ở thủ đô trong một thời gian ngắn!
Không chỉ tiêu diệt nhà họ Văn, mà còn phải vực dậy Tắc Thành ở thủ đô.
Nhà họ Văn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Theo quan điểm của Lâm Tinh Vũ, nhà họ Văn thậm chí có thể chỉ là con rối của một thế lực gia tộc ẩn thế lớn nào đó đẩy ra mà thôi.
Cũng giống như những đàn em Vu Tắc Thành, Tưởng Kỳ và Thẩm Tam dưới tay mình, họ chỉ là những người đại diện ngoài mặt.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được con quái vật khổng lồ nào đang ẩn náu đằng sau.
Sau đó, Lâm Tinh Vũ dặn dò Vu Tắc Thành vài thứ.