CHƯƠNG
Vì vậy, cho dù Ninh Đằng là con cháu đích tôn của nhà họ Ninh, thì anh vẫn phải tôn trọng Vương Thành Đạo.
“Tại sao tôi lại tới đây? Haha” – Vương Thành Đạo không chút khách khí cười giễu: “Bộ xương già này mà còn không ra mặt, thì anh muốn giết cả nhà họ Vương này phải không? À? Thằng nhóc anh cũng oai quá nhỉ! Cha anh lúc còn trẻ từng làm việc dưới trướng tôi kìa, còn chẳng dám ngông cuồng như anh!
“Ông Vương, tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả.” – Ninh Đằng nói.
“Ninh Đằng, anh có biết mình đã vượt quá giới hạn rồi không!” – Vương Thành Đạo giận dữ quở trách, phẫn nộ nhìn chằm chằm Ninh Đằng, đùng đùng nổi giận.
“Ông Vương, tôi tôn trọng ông nhưng không có nghĩa là tôi sợ ông.” Ninh Đằng đứng dậy, khuôn mặt nặng nề nhìn về phía Vương Thành Đạo nói.
Đã bảy tám chục tuổi rồi mà vẫn thích làm trò để thể hiện uy phong của mình, ông ta tưởng mình có thể tùy tiện vần vò người khác hay sao.
“Tập đoàn Ninh Thị Đông Hải của cậu ở tỉnh Đông Hải cũng làm ăn qua lại không ít với nhà họ Vương chúng tôi đúng không?” Vương Thành Đạo nói: “Mấy năm nay nhà họ Vương cũng giúp đỡ cậu không ít, đủ để cậu nể mặt rồi chứ?”
“Nhưng cậu đã làm những chuyện quái quỷ gì? Còn ra cái thể thống gì không?” Vương Thành Đạo quát lên, lửa giận bốc lên tận đầu.
Nếu là bình thường ông ta cũng không đến mức gay gắt với Ninh Đằng như vậy nhưng lần này con trai Vương Quốc Khang và đứa cháu duy nhất của ông ta bị cắt mất của quý, nhà họ Vương coi như tuyệt hậu vậy nên cho dù có phải mất cái mạng già này thì ông ta cũng nhất định phải kéo Ninh Đằng xuống nước.
“Cậu lại hùa vào một phe với Thẩm Tam, phế cả con lẫn cháu tôi, thủ đoạn của cậu cũng ác độc lắm.”
Vương Thành Đạo tức đến mức hàm răng run lên cầm cập: “Bản thân cậu là người đại diện của nhà họ Ninh Đế Kinh ở tỉnh Đông Hải mà lại làm ăn như vậy sao? Lần này cho dù tôi có liều chết thì cũng phải kéo đổ cậu.”
“Ông Vương, có phải ông chưa uống thuốc không? Hay là già rồi nên hồ đồ? Tôi hùa vào một phe với Thẩm Tam khi nào?”
Ninh Đằng bất ngờ, anh ta cũng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Con trai và cháu ông xảy ra chuyện rồi ông lại tìm tôi để tính sổ? Ông tưởng Ninh Đằng tôi ăn chay đúng không?”
“Ha ha.” Vương Thành Đạo cười khinh bỉ, ánh mắt ông ta lạnh lùng: “Ninh Đằng, cậu còn định chối cãi sao? Con trai Vương Quốc Khang chân trước của tôi vừa đá gã thư ký Ngô Dương của cậu ra ngoài, chân sau bước ra khỏi Tập đoàn Trương Thị thì bị Thẩm Tam dẫn người đến hại?”
“Ở tỉnh Đông Hải này, bây giờ có mấy người có thể gọi được Thẩm Tam? Lại là ai có mối thù tày trời như vậy với con trai Vương Quốc Khang của tôi?” Vương Thành Đạo nói chắc như đinh đóng cột, ông ta nhận ra Ninh Đằng chính là người ở đằng sau thao túng chuyện này: “Cậu nói không phải cậu làm thì ai mà tin được? Còn ai có cái động cơ và khả năng đó nữa?”
Ninh Đằng nhìn Ngô Dương, Ngô Dương chớp mắt, hai người đều không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
“Ông Vương, ông nói con trai Vương Quốc Khang của ông vừa ra khỏi tập đoàn Trương Thị thì bị người của Thẩm Tam giữ lại làm hại? Vì sao Thẩm Tam lại phế anh ta? Chuyện này là thật hay là giả vậy?” Ninh Đằng ngờ vực hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cũng đoán được chuyện gì đó.
“Ninh Đằng, kỹ thuật diễn xuất của cậu tệ hại và giả dối lắm. Cậu còn định diễn kịch cho ông già như tôi xem sao? Con trai Vương Quốc Khang của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chưa điều trị khỏi, không xuống được giường, mọi chuyện ăn uống, đi vệ sinh đều không thể tự lo được cho mình.”
Vương Thành Đạo hừ lạnh một tiếng, lửa giận càng lúc càng lớn, ông ta cảm thấy Ninh Đằng đang coi thường trí thông minh của nhà họ Vương bọn họ. Nghĩ đến việc con và cháu mình bị đánh ra như vậy, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.