CHƯƠNG
“Alô, bác có chuyện gì không ạ?” Ninh Đằng nhận điện thoại, cung kính nói.
Anh ta không ngờ lão già Vương Thành Đạo này lại dùng những mối quan hệ trước đây, để móc nối đến cả Ninh Tông Bảo.
“Ninh Đằng, thằng vô dụng! Mày làm ăn kiểu gì vậy hả? Mày đến tỉnh Đông Hải làm những chuyện gì rồi? Ở tỉnh Đông Hải, đến chút năng lực để xử lý những mối quan hệ ở địa phương mà mày cũng không có sao? Mày dùng danh tiếng của nhà họ Ninh có phải định để nhà họ Ninh bọn tao mất hết mặt mũi vì mày không?” Ở đầu bên kia điện thoại là một giọng nói vô cùng uy nghiêm, vừa bắt đầu đã mắng chửi phủ đầu Ninh Đằng.
Ninh Đằng đỏ mặt, nhìn khuôn mặt đắc ý của Vương Đạo Thành, anh ta vô cùng căm hận nhưng không dám đối đầu lại với uy nghiêm của Ninh Tông Bảo.
“Cái gan chó của mày lớn thật đấy, không ngờ mày dám phế cả con và cháu của ông Vương, mày biết là mày làm ông Vương tuyệt tự không?” Ninh Tông Bảo tiếp tục gào thét tức giận: “Ninh Đằng, tao chính thức thông báo cho mày biết, chức vụ chủ tịch tập đoàn Ninh Thị Đông Hải của mày đã bị bãi bỏ, tối nay mày lập tức bay về Đế Kinh, mày hiểu chưa?
“Bây giờ mày cúi đầu xin lỗi ông Vương ngay cho tao! Mày đã nghe thấy chưa hả?”
Ninh Đằng cắn chặt răng, trong lòng vô cùng uất ức, một cơ hội như vậy mà Ninh Tông Bảo cũng cướp mất, anh ta đã trốn đến tỉnh Đông Hải mà ông ta vẫn không chịu buông tha cho anh ta, lại còn muốn hủy hoại toàn bộ công sức kinh doanh bao nhiêu năm nay của anh ta ở Đổng Hải Sơn.
Nhưng chuyện này là anh ta đứng ra chịu thay cho đại trưởng lão, đại trưởng lão nhất định sẽ trút giận cho anh ta.
“Xin lỗi ông Vương, chuyện này là do tôi không đúng, tôi sai rồi.” Ninh Đằng cắn răng nói.
“Xin lỗi suông thì có tác dụng gì? Tôi nghe ông Vương nói ông ấy có chuyện cần cậu làm, cậu nhất định phải làm nó cho tôi.”
“Ông Vương, có chuyện gì thì ông nói đi, ông muốn đền tiền hay gì?” Ninh Đằng hỏi.
Vương Thành Đạo hừ lạnh một tiếng: “Cậu tưởng nhà họ Vương chúng tôi thiếu tiền sao?”
“Oan có đầu, nợ có chủ.” Vương Thành Đạo nói, ánh mắt của ông ta âm u lạnh lẽo: “Chuyện này là do người phụ nữ tên Trương Uyển Du kia gây ra, tôi muốn cậu phải đích thân đem cô ta đến nhà họ Vương chúng tôi.”
Vương Thành Đạo tức giận nói: “Tôi muốn Trương Uyển Du vào bệnh viện quỳ xuống dập đầu trước mặt con trai và cháu trai tôi. Khi nào con trai Vương Quốc Khang của tôi khỏe lại thì cô ta mới được đứng lên, tôi muốn cô ta quỳ cả đời để hối lỗi, cô ta phải làm người hầu cho nhà họ Vương chúng tôi cả đời.
“Cái gì? Ông Vương, yêu cầu này của ông có phải là quá đáng quá rồi không?” Ninh Đằng cũng bị bộ dạng điên cuồng của Vương Thành Đạo làm cho kinh ngạc, oán hận trong lòng ông ta vì sao có thể sâu đến như vậy?
Dám gọi Trương Uyển Du đến quỳ gối xin lỗi hai ba con nhà Vương Quốc Khang? Lại còn làm người hầu cho nhà họ Vương cả đời?
Ông già họ Vương này muốn chết hay sao?
Vương Thành Đạo cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không coi ai ra gì, ông ta nói như nói đùa: “Quá đáng? Ha ha, thế cậu phế đứa con trai Vương Quốc Khang của tôi thì không quá đáng? Người anh em Ninh Tông Bảo, ông nói thử xem, Ninh Đằng cứng đầu cố chấp, đến chút chuyện nhỏ này cũng không đồng ý làm, tôi phải mời ông ra làm chủ giúp tôi rồi.
‘Ninh Đằng, mày dám từ chối? Mày thử từ chối lần nữa cho tao xem! Có tin tao khiến mày không còn chỗ dung thân ở nhà họ Ninh Đế Kinh không?” Ở đầu bên kia điện thoại, Ninh Tông Bảo phách lối nói.
Vốn dĩ Ninh Tông Bảo không đối phó với gia đình Ninh Đằng nhưng nghe nói Ninh Đằng ở tỉnh Đông Hải rất có tiếng, lần này ông Vương ở Đông Hải đích thân tìm đến cửa, tặng một món quà lớn, nói là nhờ ông ta trút giận giúp.