CHƯƠNG
Người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn đã ném lựu đạn!
Chỉ một giây đã lan ra một khoảng cách với lực va chạm kinh hoàng. Khuôn mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lùng, anh quay người lại, xoạt xoạt xoạt, anh kẹp chặt những mảnh lựu đạn nổ tung trên không trung.
Tiếp đó, Lâm Tinh Vũ muốn đến muốn truy sát Văn Thiên Phượng và người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn kia, nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân vọng tới.
Hơn chục tên vệ sĩ mặc áo đen xông tới, súng trên tay bắn liên tục, ngọn lửa điên cuồng vọt ra.
Lâm Tinh Vũ thực sự nổi điên lên, lần đầu tiên trong đời anh ra tay mà không thành công.
Anh lật người lao lên không trung như một bóng ma, mười giây sau những phát đạn tắt rúm, tiếp đó là những tiếng hét thảm thiết vang lên. Mười mấy tên vệ sĩ áo đen, tất cả đều ngã xuống đất bất tỉnh.
“Vậy mà vẫn không thành công, để Văn Thiên Phượng thoát được rồi, mình sơ suất quá, bên cạnh bà ta còn bố trí cao thủ mạnh như vậy!” Lâm Tinh Vũ lẩm bẩm một mình.
Lâm Tinh Vũ mặt không biểu cảm, xoay người đi về phía căn phòng, nhưng đột nhiên phát hiện ra Văn Thiên Giao bị gãy hết gân cốt nằm trong phòng cơ thể đã lạnh toát. Trong trận đánh hỗn loạn vừa rồi, ông ta đã bị người ta bắn vô số phát súng vào đầu.
Nhân chứng duy nhất cũng đã mất.
Người phụ nữ này lòng dạ thật độc ác, trong hoàn cảnh vội vàng như vậy, bà ta quyết tâm giết chết anh trai ruột của mình để diệt khẩu mà không chút do dự nào.
Do dự khoảng ba giây, Lâm Tinh Vũ nhanh chóng lao ra khỏi toà nhà họ Văn, chạy nhanh đến chỗ Vu Tắc Thành, hy vọng Vu Tắc Thành có thể cầm chân đám người Văn Thiên Phượng được một lúc.
Ba phút sau.
Lâm Tinh Vũ lao ra khỏi Đế Dương Thành thì phát hiện ra từng hàng hàng thuộc hạ của Vu Tắc Thành đều lần lượt gục hết xuống đất.
Vu Tắc Thành toàn thân bê bết máu rồi bước tới, vẻ mặt hổ thẹn.
“Xin lỗi anh Vũ! Thuộc hạ đã cố gắng hết sức nhưng không ngăn cản được người nhà họ Văn.” Vu Tắc Thành hổ thẹn nói.
Lâm Tinh Vũ mặt không biểu cảm gì, với thân thủ của Vu Tắc Thành thì thực sự không thể ngăn cản người đàn ông bí ẩn mặc đồ đen đeo mặt nạ.
“Anh Vũ, tôi nhìn thấy Văn Thiên Phượng, muốn chạy lên ngăn cản nhưng người đeo mặt nạ bên cạnh bà ta quá ghê gớm. Đến ba chiêu của kẻ đó mà tôi cũng không đỡ được, cuối cùng bị kẻ đó đá bay đi.” Vu Tắc Thành thận trọng nói: “Ngoại trừ người đeo mặt nạ ra thì mấy tên thị vệ xung quanh Văn Thiên Phượng cũng đều là cao thủ của cao thủ cả, thuộc hạ của tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng, đến cơ hội nổ súng cũng không có.”
“Chuyện này không phải là lỗi của ông.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói: “Ông giữ lại vài người tiếp tục theo dõi Đế Dương Thành, rồi phái một số người theo tôi đến biệt uyển nhà họ Văn ngay bây giờ!”
Nghe được những lời này, Vu Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Anh Vũ, bây giờ anh đến biệt uyển nhà họ Văn sao?”
“Lên xe rồi nói, đừng lãng phí thời gian nữa.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói rồi trực tiếp ngồi lên chiếc xe Bentley.
Vu Tắc Thành cũng không nhiều lời nữa, ông ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lấy chìa khóa khởi động, đạp ga, quay đầu xe lái đến một con phố náo nhiệt.
Lâm Tinh Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu anh vẫn đang nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Trán Vu Tắc Thành đổ đầy mồ hôi. Ông ta vừa lái xe vừa không ngừng gọi điện thoại điều động thuộc hạ nhanh chóng đến biệt uyển nhà họ Văn.
Biệt uyển nhà họ Văn là nơi ở của nhà họ Văn ở Đế Kinh, toàn bộ khu biệt thự đều là tài sản của nhà họ Văn, người sống trong đó đều là con cháu nhà họ Văn.