CHƯƠNG
“Trống rỗng hết rồi sao? Đi hết rồi à?” Vu Tắc Thành đơ cả người, chuyện gì thế này, nhà họ Văn sợ rồi sao?
“Đúng vậy đó ông Vu, đến cả ông già gác cổng cũng không thấy đâu cả.” Gấu Xám bất lực nói: “Tôi muốn tìm một người để hỏi chuyện cũng không có, những camera các thứ ở gần đây đều bị bắn vỡ hết rồi. Chúng ta không thể biết được biệt uyển nhà họ Văn đã xảy ra chuyện gì.”
Vu Tắc Thành vẻ mặt chua xót, quay đầu nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, hỏi: “Anh Vũ, anh xem xem, bây giờ phải làm thế nào đây? Hình như người nhà họ Văn chạy hết cả rồi.”
“Quay về thôi, tối nay ông có thể triệu tập nhóm làm thương vụ, ngày mai tiếp quản tất cả sản nghiệp của nhà họ Văn ở Đế Kinh.” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói rồi trở lại ghế sau.
“Tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Văn ư?” Vu Tắc Thành sửng sốt, không phản ứng kịp lại.
Ông ta bước nhanh lên ghế lái và điều khiển xe, trong đầu vẫn chưa hiểu nổi sao tự nhiên từ trên trời lại rơi xuống một chiếc bánh to như vậy?
Ông ta có thể trở nên giàu có nhanh chóng sau một đêm, sắp có thể tiếp quản tất cả sản nghiệp của nhà họ Văn ở Đế Kinh, không ngoa khi nói rằng ông ta là người giàu có nhanh nhất ở nước H!
Trong lòng Vu Tắc Thành rất tò mò không biết rốt cuộc Lâm Tinh Vũ đã dùng cách gì để khiến nhà họ Văn nghe thấy đã sợ mất mật vậy, sợ đến nỗi nhà tổ cũng không cần đến nữa, tất cả mọi người đều trốn hết cả. Nhưng ông ta không dám gặng hỏi thêm nữa.
Lâm Tinh Vũ châm một điếu thuốc, anh đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Thế lực phía sau nhà họ Văn đã ra tay, quá quyết đoán, nhà họ Văn trực tiếp lựa chọn cách rùa ngủ đông để ẩn nấp, tất cả mọi người phân tán ra.
Lâm Tinh Vũ bắt đầu có chút tò mò, thế lực đằng sau nhà họ Văn rốt cuộc là thế lực nào mà thủ đoạn lại có thể sắc bén như vậy?
Sự giàu có và sức ảnh hưởng như hôm nay của nhà họ Văn hoàn toàn có thể đứng đầu ở nước H, họ lại có thể từ bỏ một cách dễ dàng vậy hay sao?
Rút lui khi đang ở đỉnh cao vinh quang, phương pháp này thật khiến người khác quá bất ngờ.
Tuy rằng lần này đã buộc nhà họ Văn phải hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài của Đế Kinh, nhưng lại khiến Lâm Tinh Vũ cảm thấy chỉ như một quả đấm đánh vào bông.
Nhà họ Văn hình như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đến tìm anh báo thù sao?
Không đúng, thật sự có gì đó không đúng.
Lâm Tinh Vũ nhắm mắt và ấn vào huyệt thái dương.
Nhà họ Văn không biết bất cứ thân phận nào của anh, nếu không thì không thể nào bị anh bắt được một cách dễ dàng như vậy được.
Vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Đế Dương Thành, những người đứng sau nhà họ Văn sao lại đưa ra mệnh lệnh quyết đoán như vậy được chứ? Từ bỏ sản nghiệp ở một hào môn Đại Đế Kinh, nhà họ Văn…
Nắm trong tay khối tài sản lớn như vậy, mà lại không chắc chắn là có thể đối phó được với anh sao?
Nhà họ Văn giàu có, của cải không thiếu, cũng không thiếu cao thủ.
Gan nhà họ Văn lớn như vậy, đến nhà họ Tề mà còn dám ra tay diệt môn thì không thể nào chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của một đại cao thủ thần bí mà bị dọa đến mức không còn cần gì cả, đến cả nhà tổ cũng bỏ luôn như thế được?
Nhà họ Văn với thế lực thần bí đó đang sợ cái gì?
Lâm Tinh Vũ đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt là sự sắc bén.
Chỉ có một khả năng, thế lực sau lưng nhà họ Văn đột nhiên lại biết được thân phận thật sự của mình, biết mình là truyền nhân Long Phủ?