CHƯƠNG
“Du, em nói thử xem, lúc trước anh đã kêu em ly hôn với cái tên vô dụng này rồi, giới thiệu cậu ba nhà họ Tôn cho em, nếu như em nghe lời của anh, làm sao lại phải rơi đến bước đường này chứ?” Người đàn ông đeo kính râm càng nói càng phấn khởi, biểu cảm đắc ý, không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Tinh Vũ: “Đương nhiên hiện tại vẫn không muộn, nếu muốn sống phú quý một chút thì cầu xin anh đi, anh có thể giới thiệu cho em một đối tượng thật tốt.”
Nói những lời này ở trước mặt của chồng người ta, thật sự không coi ai ra gì.
“Trương Việt Bân, anh nói đủ chưa vậy?” Trương Uyển Du lạnh giọng nói, sắc mặt tức giận đến trắng bệch.
“Ôi chao, người làm anh này cảm thấy em đáng thương thôi, đi theo một tên phế vật như thế này, có lòng tốt muốn khuyên bảo em, cho em một con đường sáng sủa em còn không chịu nghe, vậy thì em cứ sống nghèo hèn cả một đời đi.” Trương Việt Bân ung dung nói.
Nói xong, dường như Trương Việt Bân còn thấy mình chưa nói đủ, lại mang theo biểu cảm trêu tức nhìn về phía Lâm Tinh Vũ.
“Lâm Tinh Vũ, cái tên thấp hèn nhà cậu sao lại còn có mặt mũi đến đây tham gia hôn lễ của chị Nhàn chứ?” Trương Việt Bân mỉa mai: “Mà cũng đúng thôi, nghe nói là nguồn tài chính của nhà máy ba vợ cậu bị đứt mất rồi, ngay cả tiền lương cũng không thể phát nổi, sắp đóng cửa tới nơi, các người muốn lên đây nịnh bợ nhà bác cả để ông ấy cho các người vay một chút tiền vượt qua hoạn nạn hả?”
Lâm Tinh Vũ nhìn Trương Việt Bân, không nói gì.
Trương Minh Viễn, ba của Trương Uyển Du, trước kia là bị ba của Trương Việt Bân, chính là Trương Đức Hải, ông ba nhà họ Trương đá ra khỏi tập đoàn Trương thị, thậm chí lần này nhà máy gặp phải khó khăn nghiêm trọng như thế đều là do Trương Đức Hải giở trò ở phía sau.
Trương Uyển Du hít một hơi thật dài, kiềm chế ngọn lửa giận, nói với Lâm Tinh Vũ: “Cố gắng, chịu đựng đi, không cần phải để ý đến anh ta ngày hôm nay tôi đến đây để làm chuyện chính.”
Lâm Tinh Vũ gật đầu, hai người quay người đi vào trong biệt thự.
“Ha, xem xem cái tên phế vật nào có thể chịu đựng tới khi nào.” Trương Việt Bân nhìn bóng lưng của Lâm Tinh Vũ, lắc lắc cổ, nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu.
Đại sảnh có diện tích tương đối rộng, lối kiến trúc theo kiểu phương tây, trang trí sang trọng, còn được trải một dãy thảm đỏ.
Khách quý của nhà họ Trương đã lần lượt ngồi xuống.
Trương Uyển Du mang theo một hộp quà tinh xảo đi đến trước mặt của cô dâu, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chị Nhàn, chúc chị tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.”
Ngũ quan của Trương Tuyết Nhàn tinh xảo, da trắng xinh đẹp, khí chất cao ngạo, nhưng mà tổng thể so sánh với Trương Uyển Du thì vẫn kém hơn một bậc.
Cô ta thản nhiên nhìn Trương Uyển Du nói: “Để quà ở đây đi.”
“Chị Nhàn, để em đi cùng với chị một chút nha.” Trương Uyển Du vừa cười vừa nói.
“Không cần đâu, không cần phải nịnh nọt tôi làm gì, tôi biết mục đích của cô, nhà chúng ta sẽ không giúp đỡ chuyện của ba cô dâu.” Trương Tuyết Nhàn lạnh nhạt nói, không hề nể mặt chút nào.
Nụ cười của Trương Uyển Du cứng đờ, thay vào đó là cảm giác uất ức khó mà che giấu được.
Cô nắm chặt nắm đấm, thân thể mềm mại đều đang run lên nhè nhẹ.
Trước khi gả cho Lâm Tinh Vũ, cô nhận được sự cưng chiều của ông nội, là hòn ngọc quý ở trên tay của nhà họ Trương, lúc trước chị Tuyết Nhàn đối xử với cô cũng vô cùng hòa ái, nhưng mà bây giờ tại sao lại trở nên lạnh lùng như thế…
Chị Tuyết Nhàn gả cho gia tộc hàng đầu ở thành phố Thanh Vân, cậu cả nhà họ Tôn, hôn lễ long trọng, từ trên xuống dưới nhà họ Trương đều đến đây ăn mừng, thể diện cao quý.
Mà cô thì…
Trương Uyển Du trầm mặc một hồi, trong lòng nhớ đến tình cảnh khó khăn hiện tại của ba mình, trên mặt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, đi theo bước chân rời khỏi của Trương Tuyết Nhàn…