CHƯƠNG
Một người đại diện cho một thế gia môn phiệt đỉnh cấp, điều này có ý nghĩa gì?
Cái này còn uy phong hơn so những gia chủ môn phiệt đó, chỉ cần một mình Vũ gia của nhà họ Tề là đã có thể chống đỡ cả một môn phiệt. Nếu nói là gia đình giàu nhất ở nước H thì cũng không hề khoa trương chút nào, những môn phiệt đó còn có rất nhiều người cần phải chia tài sản, nhưng mà tất cả tài sản của nhà họ Tề đều do một mình Vũ gia đứng tên.
Vũ gia quả thật chính là thần thoại truyền kỳ ở Đế Kinh, là một người trẻ tuổi có tiền nhất, còn có năng lực thủ đoạn, tuổi còn nhỏ như thế, nghe nói là còn chưa kết hôn mà đã khiến các thiên kim tiểu thư của các đại môn phiệt Đế Kinh điên cuồng khen ngợi.
Mà mình lại là một cánh tay đi theo Vũ gia, chính là công thần trong sự kiện trọng đại lần này.
Vu Tắc Thành cảm thấy thân phận của mình đã được tăng cao vô số cấp bậc, mặc dù trước kia có mấy chục nghìn tỷ, nhưng mà ở Đế Kinh cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, làm sao có thể có tiếp xúc với hào môn thế gia kia được chứ?
Bây giờ thì khác rồi, ông ta đã là thành viên của nhà họ Tề, có thể nói là thuộc hạ của nhà họ Tề.
Tất cả những chuyện này đều là bởi vì quen biết với Vũ gia, để ông ta từ một lưu manh nhỏ đi đến cấp bậc đỉnh phong ở nước H như hiện tại.
“Không cần phải để ý đến những lời mời đó đâu, tôi sẽ không lộ diện trong vòng tròn thế gia Đế Kinh.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói: “Sau này, tất cả các nghiệp vụ ở Đế Kinh đều do ông quản lý, có biết chưa?”
“Vũ gia, tôi hiểu rồi.” Vu Tắc Thành cung kính gật đầu, sau đó sắc mặt có chút nghi ngờ.
“Vũ gia, ngài chẳng lẽ không có ý định ở lại Đế Kinh?” Vu Tắc Thành hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đế Kinh, có tình huống gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi thông qua số điện thoại tôi đã mã hóa cho ông.” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói.
“Ngày mai?” Vu Tắc Thành kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy? Ở Đế Kinh có gia nghiệp lớn như thế, Vũ gia lại muốn đi đâu?
Chẳng lẽ là nước H còn có một chỗ vui hơn ở Đế Kinh? Ở đây là đế đô mà.
“Làm cho tốt đi.” Lâm Tinh Vũ đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Vu Tắc Thành: “Đưa tôi đến Tử Long Sơn, nếu như có vấn đề gì không thể xử lý được thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, Lâm Tinh Vũ đi ra khỏi cửa, Vu Tắc Thành còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt nghi ngờ đi theo.
Hai người đi vào trong thang máy.
Anh định đến Tử Long Sơn gặp ông nội một lần, sau đó liền về tỉnh Đông Hải, trực tiếp xử lý nhà họ Vương không biết sống chết.
Mà ở Đế Kinh đã có Vu Tắc Thành có năng lực đủ để duy trì chuyển biến, dù sao thì nhà họ Văn đã mai danh ẩn tính, những đại môn phiệt khác lại không biết rõ lai lịch của mình, cũng không dám tùy tiện ra tay với sản nghiệp của nhà họ Tề.
Còn có một chuyện chính là ở bên phía Ninh Đằng, hình như là Ninh Đằng nhận phải áp lực của lãnh đạo nhà họ Ninh, bị ép gọi về Đế Kinh.
Lâm Tinh Vũ là một người thưởng phạt công minh, chuyện này phải giúp Ninh Đằng một tay, đến lúc đấy gọi điện thoại để Vu Tắc Thành xử lý là được.
Tinh.
Của thang máy mở ra, đi đến lầu một tòa cao ốc.
Một nhóm những người đàn ông mặc đồ vest có khí chất bất phàm đều đồng loạt nhào tới, cầm trong tay thiệp mời cùng với danh thiếp nạm vàng, liên tục cúi người cung kính.
“Vu tổng, ngài có thể giúp tôi đưa một phần thiệp mời cho Tề tổng, nhà họ Hồ chúng tôi muốn mời Tề tổng đến làm khách.”