CHƯƠNG
Hai người âm thầm than khổ ở trong lòng, lúc đến còn tưởng sẽ bắt được dễ dàng, hoàn toàn đã coi thường Lâm Tinh Vũ rồi.
“Ai sai các người đến? Nói!”
Sắc mặt của Lâm Tinh Vũ đã thay đổi sang nét lạnh lùng cực độ, trong mắt còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Hai tên nghe thấy giọng nói đậm mùi sát ý kia thì đều không nhịn được mà run lên.
Lâm Tinh Vũ đã động sát tâm rồi.
Anh thân là truyền nhân của Long Phủ, tất nhiên cũng biết có nhiều người đang điều tra tung tích của mình. Đối với việc người khác dò xét nơi ở của mình như này, anh phải cố gắng giữ kín như bưng.
Nhất là chỗ này lại là chỗ ở của nhà Uyển Du, chuyện này đã đụng tới giới hạn của anh.
“Bọn, bọn tao chỉ nghe theo lệnh của cấp trên.” Một tên đô con run cầm cập mà nói.
“Cấp trên của bọn tao là Tam gia, mày đừng có làm xằng làm bậy, nếu không Tam gia sẽ không tha cho mày đâu.” Một tên đô con khác nói bằng vẻ mặt rất căng thẳng.
Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày lại, ngẫm nghĩ một lát.
“Thẩm Tam Nam Thành?”
“Đúng thế! Bọn tao là đàn em của Thẩm Tam gia của Nam Thành, nếu mày đã nghe qua danh tiếng của Tam gia thì nên suy nghĩ lại đi.” Tên đô con thấy hình như Lâm Tinh Vũ đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Tam nên nói chuyện lại cứng mồm hơn đôi chút.
Lâm Tinh Vũ cười khẩy.
Thẩm Tam là đầu rắn ở khu Nam Thành, dưới tay không ít các sản nghiệp đen, vừa có tiền vừa có thế, được coi như một nhân vật có số má ở thành phố Thanh Vân, tiếng tăm cũng không phải dạng vừa.
“Thẩm Tam kêu các người đến đây làm gì?” Lâm Tinh Vũ trầm giọng hỏi.
Hai tên kia hình như không mấy tình nguyện, không chịu hé nửa lời.
Chát!
Lâm Tinh Vũ đi đến vung tay lên tát hai cái, mặt của hai tên kia lập tức sưng vù lên, cơ thịt trên mặt méo xệch lại.
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Hai tên kia thấy ánh mắt sắc lẽm của Lâm Tinh Vũ, không dám nhìn thẳng vào.
Một tên đô con sợ hãi, cúi đầu nói ngay: “Tam gia dặn chúng tôi, hằng ngày theo dõi khu chung cư Giang Trì này, chỉ cần thấy người nhà Trương Uyển Du đi ra ngoài là lập tức bắt đi ngay. Còn cụ thể muốn làm gì thì bọn tôi không rõ.”
Nghe thế, trong lòng Lâm Tinh Vũ lập tức bừng lên lửa giận, lần này may mà người ra ngoài là anh, nếu đổi thành Uyển Du hoặc là ba mẹ của cô ra ngoài thì chẳng phải mặc bọn họ xâu xé rồi sao?
Bốp!
Lâm Tinh Vũ đạp một cái lên mặt tên đô con nói chuyện, đau đến mức hắn ta phải nghiến răng lại, trán đổ máu, cơ thể run bần bật.
“Dẫn tôi đi gặp Thẩm Tam.” Lâm Tinh Vũ lạnh giọng nói.
Xem ra sau này phải nghĩ cách bảo cả nhà Uyển Du chuyển đến một nơi tốt hơn, khu chung cư Giang Trì này đã bị người ta nhòm trúng rồi.
Võ công của hai tên này bình thường, cùng lắm chỉ được coi là người tập võ biết đánh nhau hơn dân thường mà thôi, không coi là cao thủ.
Xem ra không phải người trong giới cổ võ tới tìm mình.
Nhưng Lâm Tinh Vũ vẫn quyết định đi gặp Thẩm Tam một lần để xem rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò sau lưng!