CHƯƠNG
“Lâm gia, tôi không dám nói đâu! Tâm địa của thằng oắt Tôn Kiên đó ác độc thật sự!” Thẩm Tam kinh hoảng: “Lâm gia, Thẩm Tam tôi dù xuất thân từ đám chợ búa, nhưng vẫn có chút nghĩa khí và lương tâm, chưa đến mức làm chuyện thấp hèn kia đâu. Vì thế tôi đã từ chối cậu ta, chỉ đồng ý dẫn người đến dùm cậu ta, giao lại cho cậu ta giải quyết, mấy chuyện khác mặc kệ.”
“Hợp tác loại chuyện này với cậu ta, tôi lúc đó cũng đề phòng, nên lúc đó có ghi âm lại để phòng ngừa tình huống xấu nhất, Lâm gia, ngài có muốn nghe đoạn ghi âm đó không?” Thẩm Tam nói một cách nghiêm túc, sau đó lại khấu đầu cầu xin: “Lâm gia, tôi bị mù mới đắc tội ngài, chỉ cầu ngài thả cho tôi một con đường sống, sau này Thẩm Tam nguyện dốc sức làm trâu làm ngựa cho ngài.”
“Đưa ghi âm đây.” Lâm Tinh Vũ nói.
Thẩm Tam lấy một cây bút ghi âm ra, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Lâm Tinh Vũ bấm mở cây bút ghi âm, lập tức xuất hiện giọng hai người đang nói chuyện.
Anh không đếm xỉa đến mấy lời không liên quan ở dạo đầu, chỉnh thẳng đến đoạn Tôn Kiên nhắc đến việc bắt cóc người.
“Tam gia, chuyện này phải phiền ông rồi, thù lao là tỷ.”
“Ha, cậu chủ Tôn à, thằng ở rể vô dụng của nhà họ Trương đáng để cậu bỏ ra tỷ lận sao? Chuyện này sẽ không có vấn đề gì chứ? Bắt được người xong cậu định làm gì nữa?”
“Tên Lâm Tinh Vũ kia chỉ là một tên phế vật vô dụng, ông cứ yên tâm ra tay đi. Sau khi bắt được rồi ông cứ bẻ gãy một cái chân của hắn cho tôi, tôi muốn hắn tàn tật cả đời!”
“Quan trọng là phải bắt được Trương Uyển Du, sau đó tìm mấy tên đến phá hủy thân thể cô ta rồi quay video lại, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt, rồi cho tên phế vật Lâm Tinh Vũ kia mở to mắt xem thử vợ mình là loại như thế nào!”
“Cậu chủ Tôn, chuyện này Thẩm Tam tôi không làm được đâu! Nhưng nếu cậu Tôn đã lên tiếng nhờ vả thì cứ như vậy đi, tôi có thể bắt người đến cho cậu, sau đó muốn xử lý ra sao thì tự cậu quyết.”
“Cũng được, ông chỉ cần bắt người đến thôi, sau đó tự tôi thu xếp người khác.”
. . .
Mặt Lâm Tinh Vũ không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng đã lộ ra tia hung tàn.
Ha, xem ra mình vẫn quá nhân từ với nhà tên Tôn Kiên kia rồi. . .
“Lâm gia, tên rác rưởi Tôn Kiên kia thật sự quá độc ác, nếu ngài muốn đối phó cậu ta thì Thẩm Tam tôi xung phong đầu tiên.” Thẩm Tam nói với vẻ căm giận.
“Khỏi nịnh bợ đi. Ông phái người bắt tôi, còn nổ súng với tôi nữa, ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông à?” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt hỏi.
Trán Thẩm Tam toát mồ hôi lạnh, cao thủ ngay cả đạn cũng không sợ như Lâm Tinh Vũ sao ông ta có thể chống lại được chứ.
Đừng nói đến chuyện sau lưng Lâm Tinh Vũ còn có tiền tài quyền thế kinh người đến nhường nào nữa, dù sao cao thủ cổ võ không phải tự dưng mọc lên. . .
Ông ta không hề nghi ngờ gì với việc nếu Lâm Tinh Vũ muốn cho ông ta biến mất khỏi cõi đời này, ít nhất có cách..
“Lâm gia, xin ngài tha cho một mạng! Tôi thật sự là vô tình mà thôi, chỉ cầu Lâm gia cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội thôi! Cái mạng của Thẩm Tam này từ nay về sau là của Lâm gia rồi!”
Thẩm Tam dập đầu ba cái liên tục, mặt mày sợ đến tái mét.
“Ông nói muốn bán mạng cho tôi? Vậy thì theo luật của các người đi, tự bẻ một ngón tay, để tôi xem ông có bao nhiêu thành ý.”
Nói xong, Lâm Tinh Vũ nhìn Thẩm Tam một cách hờ hững.
Thẩm Tam hít một hơi thật sâu rồi cắn răng, bỗng ông ta nắm chặt lấy ngón út tay trái của mình rồi bẻ mạnh.