CHƯƠNG
“Lâm Tinh Vũ, mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Đối mặt với sự ép sát của Lâm Tinh Vũ, Tạ Khôn vô cùng hoảng sợ, hai chân sợ hãi mềm nhũn ra rồi lảo đảo ngã xuống đất, mông không ngừng lui về phía sau, trông rất tức cười.
“Chúng mày còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau ngăn nó lại cho tao!” Tạ Khôn kêu lên, điên cuồng ra lệnh cho anh em dưới trướng.
Nhưng không ai trong số mấy chục tên đàn em dưới trướng Tạ Khôn dám đứng ra ngăn cản Lâm Tinh Vũ cả.
Đám người này vẫn còn đang trong tình trạng sợ hãi, ánh mắt mang theo vẻ kinh hoàng nhìn Lâm Tinh Vũ.
Họ nhớ lại những gì đã xảy ra vừa rồi, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ.
Má nó, ngay cả đạn mà Lâm Tinh Vũ cũng không sợ, mười mấy tên sát thủ hung hãn cũng bị anh đánh bay trong một nốt nhạc thì lấy cái gì để đối phó anh bây giờ? Tiến lên không phải muốn chết hả?
Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
Đám đàn em của Tạ Khôn bắt gặp ánh mắt của Lâm Tinh Vũ thì lạnh toát cả người, vội vàng cúi đầu xuống.
“Tất cả, quỳ xuống! Người nào không phục, chết!” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh nói.
Giọng điệu của anh rất bình thường nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó kháng cự, giống như sấm sét đánh thẳng linh hồn những người có mặt tại đây.
Rầm.
Mấy chục tên đàn em của Tạ Khôn không chút do dự vứt bỏ dao găm mang theo bên người, thành thật quỳ xuống, cảnh tượng trông rất hoành tráng.
Trong mắt họ, Lâm Tinh Vũ tồn tại giống như một vị thần!
Lâm Tinh Vũ nói: “Thẩm Tam, dọn dẹp.”
Thẩm Tam rất kích động, ông ta lang bạt giang hồ hai mươi năm nay nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy! Nói tóm lại một câu chính là ngang ngược uy phong khiến hàng trăm người phải quỳ gối đầu hàng!
Thẩm Tam bây giờ cảm thấy đi theo Lâm gia thật sự là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời ông ta!
Anh vừa phất tay thì tất cả vệ sĩ mặc vest đều tước vũ khí đầu hàng, hoàn toàn khống chế được những người dưới trướng Thẩm Tam.
Tạ Khôn nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết rõ mình hết đời rồi!
Ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Tinh Vũ.
Một mình Lâm Tinh Vũ có thể đánh bại thế lực khổng lồ của mình.
” Lâm gia! Xin ngài tha cho tôi một mạng! Tôi dập đầu cầu xin ngài!”
Tạ Khôn quỳ xuống cầu xin, không còn quan tâm đến thể diện nữa.
Đối mặt với sống chết, con người dù có hung ác đến đâu cũng sẽ lộ ra sự yếu đuối.
Bụp!
Đế giày của Lâm Tinh Vũ đập vào mặt Tạ Khôn rồi đè mạnh đầu ông ta xuống đất khiến mặt mũi ông ta sưng vù, ói ra vài ngụm máu tươi.
“Đồ ở đâu?” Lâm Tinh Vũ bình tĩnh hỏi.
“Đi! Chuột, mau đem đồ ra cho Lâm gia!” Tạ Khôn vội vàng nói, như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Tên Chuột thân hình thấp bé xông vào một căn phòng nhỏ.