CHƯƠNG
Trước những hàng ghế VIP này, có một quầy triển lãm cao với nhiều món trang sức tinh xảo và một dải biểu ngữ.
Xung quanh các nhân viên lui tới, phóng viên từ khắp nơi nhau đã bắt đầu chụp ảnh và phỏng vấn.
“Lâm Tinh Vũ, tuy vừa nãy anh nói rất đã tức, rất hả giận, nhưng anh có phải là hơi bốc đồng không, nói nhanh hơn nghĩ.” Trương Uyển Du lo lắng nói: “Tôn Kiên là cậu chủ nhà họ Tôn, còn là phó giám đốc điều hành công ty, anh làm vậy hoàn toàn đắc tội anh ta rồi, sau nãy sẽ có phiền lắm đấy…”
“Quan tâm nhiều vậy làm gì? Em mới là tổng phụ trách nhóm thiết kế trang sức của tập đoàn. Tổng giám đốc Ngô cho em toàn quyền phụ trách, không ai có quyền can thiệp vào việc thiết kế trang sức cả.” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói.
Trương Uyển Du không nói gì, cô hoàn toàn không biết Lâm Tinh Vũ đang nghĩ gì trong đầu, như đầu gỗ vậy.
Nói rất hay, đến nỗi vợ chồng Trương Tuyết Nhàn không phản bác được, nhưng sao lại cứng đầu như vậy?
Chỉ dựa vào cái chức tổng giám của mình thì làm sao đấu được với vợ chồng Trương Tuyết Nhàn?
Đứng sau Trương Tuyết Nhàn là bác cả Trương Di Hòa, một trong những người cầm quyền thực sự của nhà họ Trương, Tôn Kiên là người thừa kế của nhà họ Tôn bậc nhất ở thành phố Thanh Vân, còn giữ các chức vụ thành viên ban quản trị tập đoàn và phó giám đốc điều hành, mà sản nghiệp của nhà Tôn Kiên không liên quan gì đến tập đoàn Trang sức Trương Thị.
Thế lực của nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân lớn đến độ không thể tưởng tượng nổi, một khi Tôn Kiên sử dụng thế lực của nhà họ Tôn thì nhà mình làm sao chống lại được?
“Đúng rồi, trong hộp là Thế Giới Chi Vương thật à? Anh sẽ không lừa bọn họ chứ?” Trương Uyển Du nhớ ra gì đó, ánh mắt mong chờ hỏi.
Lâm Tinh Vũ cười cười, mở hộp pha lê ra cho Trương Uyển Du xem.
“Đây!” Trương Uyển Du nhìn món trang sức quen thuộc này, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh sáng lên.
Niềm vui đã mất đi nay tìm lại được này quả thực không thể diễn tả được bằng lời.
Trương Uyển Du bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi: “Anh tìm được kiểu gì thế?”
“Thật ra cũng là tình cờ thôi, may mắn tìm được. Chờ sau buổi triển lãm trang sức, anh sẽ kể cho em nghe chi tiết.” Lâm Tinh Vũ nói.
Trương Uyển Du tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ nói: “Không cần nghĩ chuyện khác, triển lãm hôm nay em là nhân vật chính.”
“Ừm…” Trương Uyển Du gật đầu.
Lần này cô không thèm nghĩ Lâm Tinh Vũ dùng cách gì nữa, dù sao tìm thấy đồ là tốt rồi.
Quan trọng là hôm nay phải làm thế nào để tâm huyết của mình được sự tán thành của mọi người.
Khi cả hai đang nói chuyện, các khách quý được mời tham dự triển lãm này cũng lục tục xuất hiện.
Lâm Tinh Vũ rời khỏi chỗ, đi vào hậu trường, tìm nữ MC triển lãm lần này, đưa hộp pha lê qua.
Khi anh quay lại chỗ ngồi, khách ngồi ghế VIP đã đến đông đủ, ghế ngồi đã kín chỗ.
“Chào mừng tất cả các vị khách quý tham gia buổi triển lãm đối ngoại của Tập đoàn Trang sức Trương Thị. Ngay lúc này đây buổi triển lãm trang sức cao cấp đối ngoại sắp bắt đầu.”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một người đẹp mặc bộ váy màu đỏ đậm, tay cầm micro bước lên sân khấu, mỉm cười chào hỏi quan khách dưới sân khấu.