CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ nói: “Tôi đích thực muốn biết, anh có thân phận gì?”
“Lâm Tinh Vũ, cậu câm miệng đi!” Lư Ngọc Trân nổi giận quát, không nghe nổi nữa.
Bà ta có cảm giác nếu Lâm Tinh Vũ còn nói tiếp thì cả nhà mình sẽ mất sạch mặt mũi!
Lâm Tinh Vũ và Phương Bình vốn có sự chênh lệch về tiền bạc và địa vị, nói nhiều thêm nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Không! Cứ để anh ta nói, tôi muốn nghe xem tên kiếp nhược này muốn nói gì.” Thần sắc Phương Bình khinh thường nói: “Nói đi chứ?”
“Không nói được nữa à?” Phương Bình cười lạnh nói: “Trông cái dáng vẻ quê mùa của anh. Toàn thân trên dưới có món đồ nào ra hồn không? Anh có biết đàn ông của niên kỷ này ít nhất phải mặc quần áo nhãn hiệu gì không? Biết phải đeo hãng đồng hồ nổi tiếng nào không?
Biết phải lái loại xe nào không?”
“Anh ở đẳng cấp quá thấp, tôi cảm thấy nói mấy chuyện này với anh chắc anh cũng chẳng hiểu đâu, dù sao cũng có sự khác biệt về tầng lớp.” Thần sắc Phương Bình đắc ý, nói một cách đầy vẻ ưu việt.
“Tôi hiểu tâm thái của anh, kiểu lòng tự trọng mỏng manh đáng thương này, mà muốn dùng lời nói để thắng được tôi ư? Ha ha, thừa nhận người khác ưu tú khó đến vậy à?” Phương Bình lắc đầu, dùng một giọng điệu giáo huấn.
Lâm Tinh Vũ mỉm cười nói: “Cái tôi muốn nói là, anh nói mình là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, Tưởng Kỳ có biết không?”
“Tưởng Kỳ? Anh biết Tưởng Kỳ sao?” Thần sắc Phương Bình đại biến, vừa thẹn lại vừa tức giận.
“Phương Bình, Tưởng Kỳ là ai thế?” Lý Chấn thắc mắc nói, ông ta cảm thấy sắc mặt của con rể nhà mình không đúng lắm.
“Tưởng Kỳ, là. . . .” Vẻ lúng túng cùng sự căm phẫn hiện trên gương mặt Phương Bình, nhất thời anh ta không biết phải nói thế nào.
Anh ta đâu thể nói thẳng ra rằng Tưởng Kỳ là tổng giám đốc của công ty Hải Dương chứ? Làm vậy chả phải đang tự tát vào mặt mình sao.
Vốn dĩ anh ta đang muốn khoe khoang khoác lác, thổi phồng năng lực của bản thân mình, nhưng chẳng ngờ được, cái tên nhà quê vô dụng Lâm Tinh Vũ này vậy mà lại tình cờ biết tổng giám đốc của công ty Hải Dương có tên là Tưởng Kỳ.
Thế nhưng nghĩ lại, Lâm Tinh Vũ biết thì đã làm sao?
Cho dù bản thân mình không phô trương thực lực thì cũng hơn cái tên quê mùa vô dụng kia gấp trăm lần!
“Tưởng Kỳ là cấp trên của con, là tổng giám đốc, người phụ trách tổng công ty bất động sản Hải Dương.” Phương Bình trả lời.
Lư Ngọc Trân cười lên một tiếng, lúc này bà ta đã rõ được tình hình rồi, bèn nói: “Ồ? Nói như vậy, những gì cậu nói trước đó rằng mình là tổng giám đốc công ty bất động sản Hải Dương, đều là xạo à?”
“Tôi không xạo! Tôi là tổng giám đốc công ty bất động sản Hải Dương!” Phương Bình vẫn cứng đầu đến cùng, vừa thẹn vừa giận, giải thích: “Tôi là tổng giám đốc chi nhánh Thành Bắc của công ty bất động sản Hải Dương.”
Trên thực tế, thân phận của anh ta là quản lý một văn phòng chi nhánh của công ty bất động sản Hải Dương.
Nhưng lần này, vì muốn cho ba mẹ vợ được nở mày nở mặt một chút nên đương nhiên anh ta muốn khoác lác một chút để hù dọa cái nhà quê mùa Trương Uyển Du này.
“Đúng thế! Phương Bình cũng đâu có nói sai, tổng giám đốc chi nhánh, làm sao nào?” Lý Chấn nói: “Lâm Tinh Vũ, chẳng lẽ cậu cho rằng mình tình cờ nghe được ở đâu đó cái tên người phụ trách tổng công ty thì có thể dùng thứ đó để chế giễu nó sao?”
“Ha ha, hay là chúng ta nói chuyện bằng thực lực đi.” Lý Chấn châm biếm nói: “Năng lực kinh tế của Phương Bình đặt ở đây này, như thế mà còn là giả sao? Cho dù không phải người phụ trách của tổng công ty, thì nó cũng là giám đốc của chi nhánh bất động sản lớn nhất Thành Bắc, chẳng lẽ còn chưa đủ thể diện sao?”