CHƯƠNG
Nghe thấy Tưởng Kỳ muốn anh ta trả lại chìa khóa nhà và xe, sắc mặt Phương Bình tái nhợt đi trong chớp mắt.
“Cái gì! Tưởng tổng, ngài . . ?”
Anh ta không hiểu tại sao Tưởng tổng đột nhiên nổi cơn lôi đình rồi trút giận lên người mình, sau đó thẳng tay sa thải mình?
Đang yên đang lành, tự dưng lại đánh mất một công việc vô cùng ngon lành cành đào này?
Lẽ nào là vì tên kiếp nhược Lâm Tinh Vũ này?
Anh ta có thế lực khủng khiếp đến thế sao? Đến Tưởng tổng cũng cần phải dè chừng anh sao?
Đầu óc Phương Bình rối như canh hẹ, nhất thời không thể hiểu nổi.
“Cậu đang nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Tưởng Kỳ xị mặt nói: “Cậu chỉ là một quản lý quèn của chi nhánh văn phòng, tôi muốn sa thải thì sa thải thôi!”
“Sao hả? Không muốn giao nộp chìa khóa nhà và xe đúng không? Những thứ đó là đồ riêng của cậu chắc?” Tưởng Kỳ tức giận nói.
Sắc mặt Phương Bình vừa tủi hổ vừa căm phẫn, ngoan ngoãn lấy chìa khóa nhà và xe từ trong túi quần ra, đưa tới tay Tưởng Kỳ.
“Ối? Lão Lý à, hóa ra nhà với xe của chàng rể quý nhà ông không phải là của riêng.” Lư Ngọc Trân bật cười, thần sắc trông vô cùng đắc ý.
Mặt mũi Lý Chấn đỏ lừ, không ngờ rằng Phương Bình gặp phải tổng giám đốc của công ty, còn đột nhiên bị sa thải.
Lại còn phải giao nộp chìa khóa nhà và xe ra ngay trước mặt gia đình Trương Minh Viễn nữa chứ. . .
Lúc này, sắc mặt cả nhà Lý Chấn đỏ đỏ tím tím như gan heo, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào!
Tưởng Kỳ không buồn để tâm tới một nhân vật tép riu như Phương Bình nữa, ông ta quay đầu nhìn Lâm Tinh Vũ, nghiêm túc nói: “Lâm tổng, lần này chỉ là một sự cố, công ty chúng tôi không bao giờ dung túng cho những con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Khi nào ngài có thời gian rảnh, tôi xin được mời ngài uống ly trà!”
Sắc mặt Lâm Tinh Vũ rất bình thường, gật đầu rồi đáp: “Không thành vấn đề.”
Tưởng Kỳ âm thầm thở phào một tiếng, cũng may, đại nhân vật này không có ý định truy cứu thêm.
“Tôi còn chút việc, lần sau nếu cần gì về chuyện nhà đất, tôi sẽ liên lạc lại với ông.” Lâm Tinh Vũ nghiêm nghị đáp.
Tưởng Kỳ là một người rất biết điều, bản thân anh đang chuẩn bị xem hai căn biệt thự cao cấp, có thể tìm đến ông ta.
“Được, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.” Tưởng Kỳ đáp lời rất khách sáo, sau đó quay người lên xe.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Tinh Vũ nhìn về phía Trương Uyển Du.
“Anh định đi đâu vậy?” Trương Uyển Du ngờ vực mà hỏi.
Lâm Tinh Vũ đáp: “Tất nhiên là đi xem nhà mới của chúng ta rồi.”
Nói xong, cả gia đình Lâm Tinh Vũ đi bộ tới một căn nhà khác của Thủy Nguyên Hoa Uyển.
Còn gia đình Lý Chấn đứng đờ ra tại chỗ, trên gương mặt vẫn còn nguyên vẻ xấu hổ và căm phẫn đến cực độ, bây giờ, bọn họ mới thôi nghi ngờ Lâm Tinh Vũ đã mua nhà mới thật hay chưa. . .
Thật không biết sao nữa, vốn tưởng có thể khoe khoang trước mặt gia đình Trương Minh Viễn một trận.