CHƯƠNG
Trong bữa tiệc, Lâm Tinh Vũ chỉ tham gia cho có mặt, tuỳ tiện uống bừa vài ly rồi quay về nhà.
Bất kể là họ hàng bên phía Lư Ngọc Trân hay bạn bè thân thích bên phía Trương Minh Viễn, anh chẳng quen biết một ai cả.
Vả lại, hai vị trưởng bối này hình như cũng thích để anh tham gia tiệc rượu.
Lâm Tinh Vũ quyết định ở luôn trong nhà, tự ngồi thiền dưỡng tính Bíp!
Anh ngồi ở nhà được chừng nửa tiếng thì điện thoại chợt reo lên.
Thẩm Tam gọi đến.
“Lâm gia, chuyện mà trước kia ngài dặn tôi. Hôm nay Tôn Kiên đã liên lạc với tôi rồi.” Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tam cung kính nói.
Lâm Tinh Vũ hỏi: “Tôn Kiên nói thế nào?”
“Tôn Kiên hỏi tôi tại sao vẫn chưa phái người ra tay với Lâm gia, tôi nói với cậu ta là chưa rảnh hơi làm mấy chuyện vặt này, từ chối cậu ta rồi.” Thẩm Tam nghiêm túc đáp.
“Cậu ta nói là sẽ trả thêm tiền để tôi làm việc này, còn đòi gặp mặt trực tiếp nói chuyện cùng tôi.” Thẩm Tam chậm rãi nói: “Lâm gia, có cần hẹn cậu ta ra để dạy cho cậu ta một trận không?”
“Không cần đâu.” Lâm Tinh Vũ điềm nhiên nói: “Làm như thế không có ý nghĩa gì. Gốc gác của Tôn Kiên ở nhà họ Tôn, nếu muốn trị anh ta thì phải trực tiếp chặt đứt ngọn nguồn của anh ta.”
“Lâm gia, ý của ngài là. . . ? Muốn san bằng nhà họ Tôn luôn à?” Thẩm Tam dè dặt hỏi dò, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa rõ thế lực sau lưng Lâm Tinh Vũ là như thế nào.
Nhưng ông ta biết rõ nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân này, thế lực cực kỳ khủng khiếp, thế gia trăm năm!
Giống như Thẩm Tam gia ở Nam Thành ông ta, ngồi vững trên chiếc ghế hàng đầu ở Nam Thành, tuyệt đối có thể “vật chết” một gia tộc hạng hai như nhà họ Trương, thậm chí có thể giẫm nát cả một gia tộc hạng hai.
Nhưng nếu cố tình đối đầu với gia tộc hàng đầu như nhà họ Tôn ở thành phố Thành Vân, thì là Thẩm Tam tự chuốc lấy cái chết rồi.
Thành phố Thanh Vân có ba gia tộc hạng một, nhà họ Tôn, nhà họ Chu và nhà họ Vương, gốc rễ ăn sâu cắm chặt phát triển sum sê khắp các phương diện của thành phố Thanh Vân, thế lực thâm hậu, hơn nữa người bước ra từ các gia tộc này đều là gương mặt anh tài trong mọi ngành nghề, nắm giữ nguồn tài nguyên khổng lồ, nguồn lực rất kinh khủng.
Nếu như Lâm Tinh Vũ đến cả nhà họ Tôn cũng có thể tuỳ tiện giẫm bừa một cái là san phẳng được, vậy thì ông ta đã ôm được cái đùi vàng rồi!
“Ông cứ đợi sự sắp xếp của tôi.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói.
“Vâng, Lâm gia!” Thẩm Tam cung kính nói.
Sau khi cúp máy, Lâm Tinh Vũ ấn ấn huyệt thái dương.
Ha, Tôn Kiên quả nhiên vẫn chưa chịu chết tâm, còn định tìm người đối phó với mình?
Lâm Tinh Vũ ngẫm nghĩ rồi gọi một cuộc điện thoại cho Ngô Dương, bảo Ngô Dương tổng hợp một bản tài liệu chi tiết về nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân rồi đem qua cho mình một bản.
Kính coong.
Lâm Tinh Vũ vừa cúp máy thì chuông cửa reo lên, Trương Uyển Du và hai ông bà đã về đến nhà.
Mặt Trương Minh Viễn hơi đỏ, rất là vui, chắc chắn đã uống không ít rượu trong bữa tiệc.
“Ha ha, hôm nay cuối cùng tôi cũng được vẻ vang một phen rồi! Lão đại lão tam không tới, còn nhà chị hai với anh tư đích thân đến chúc mừng, những điều này đều nhờ Uyển Du nhà ta có tiền đồ đấy!” Trương Minh Viễn cười nói.