Chàng Rể Quyền Thế

chương 1131: "láo xược!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người ở đây đều ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ chân dung của tổng giáo đầu dù chỉ trong nháy mắt.

Nhưng cùng lúc đó, Viên Cảnh Thiên đang đứng trên đài cao cũng đột nhiên gào lên một tiếng, tựa như tiếng sấm giữa trời quang. Tại thời khắc này, sát khí tản ra trên người vô cùng chân thật, đâm vào mất không ít người, khiến họ chảy nước mắt máu. Giờ phút này, bọn họ không thể không cúi đầu, ánh mắt chỉ dám rừng lại ở bắp chân của tổng giáo đầu.

Chi có những Đô đốc và thống lĩnh của quân đội mới có thể miễn cưỡng nhip thì ấy được dung mạo của tổng giáo đầu, thể nhưng cũng chỉ nhìn thấy được đại khái, còn lại thì hoàn toàn mới hồ.

Nhưng mà đã đến lúc này rồi, không có một người nào dám can đảm sinh lòng oán hận!

Bởi vì Viên Cảnh Thiên đã làm không sai!

Tổng giáo đầu là thần thoại của Bộ binh, khi còn sống cũng là một truyền kì. Trong trường hợp này, nhìn thẳng vào người đó chỉnh là hành vi bất kính!

Mặc dù có lẽ tổng giáo đầu của bọn họ sẽ chẳng quan tâm đến điều này, nhưng Viên Cảnh Thiên thân là tổng giáo đầu của bộ binh, lại không thể cho phép người nào khinh nhờn vị thần trong mắt mình.

Trên sân khấu, Bùi Nguyên Minh hờ hững mở miệng nói: “Anh Viện, nơi này là hội trường, không phải là chiến trường, thu sát khí lai di."

Viên Cảnh Thiên nhanh chóng cúi đầu chào, nói: "Vâng! Tổng giáo đầu!"

Nương theo việc Viên Cảnh Thiên thu hồi lại sát khí, không khí bình thường trong hội trường mới khôi phục lại được mấy phần. Thế nhưng trong tình huống như thế này, lại càng không có người nào có can đảm dám ngang đầu.

Bọn họ đã hiểu, mình căn bản không có tư cách để nhìn thấy được chân dung của tổng giáo đầu. Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lấy một văn kiện bổ nhiệm ra, cùng với huân chương hoa văn hình con rồng, gằn giọng nói: "Tôi tuyên bổ, Viên Cảnh Thiên được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy Bộ binh ở Đà Nẵng!" Nghe được quyết định bổ nhiệm này, Viên Cảnh Thiên kích động đến mức nửa quỳ trên mặt đất!

Đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời anh ta!

Một người từ doanh trại Qúy Đức đi ra như anh ta, không ngờ cũng có một ngày sẽ được nhận huân chương từ vị thần trong lòng mình.

Bùi Nguyên Minh đeo huân chương lên ngực trái của Viên Cảnh Thiên.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, từ bây giờ trở đi, Viên Cảnh Thiên sẽ là người trấn thủ một phương, vì mọi người mà giữ vững biên giới Đà Nẵng. "Những người anh em bước ra từ doanh trại Qúy Đức đều rất tốt." Bùi Nguyên Minh nở nụ cười nói.

Cảm ơn tổng giáo đầu ca ngợi!" Viên Cánh Thiên rất kích động, giống như có được một lời khích lệ của Bùi Nguyên Minh còn đáng mừng hơn là được bổ nhiệm làm người đứng đầu Bộ binh của Đà Nẵng.

Bùi Nguyên Minh gật đầu, không ngay lập tức rời khỏi sân khẩu, mà liếc nhìn toàn bộ hội trường, cười nói: "Hôm nay tổng chỉ huy mới của Bộ binh vừa nhậm chức, là một chuyện tốt." "Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, các vị có thể đi ăn tạm bữa cơm rau dưa” "Mặt khác, tôi nghe nói có một vài người có chuyện cần báo cáo với tôi, từng người một đến báo cáo đi."

Nói xong, Bùi Nguyên Minh quay người rời đi.

Tứ đại chiến thần của Bộ binh Đà Nẵng nhanh chóng vây xung quanh anh để bảo vệ.

Trước khi đi, Đường Nhân Đồ đưa mắt ra hiệu, lập tức có binh sĩ của doanh trai Quy Đức tiến lên đưa Thanh Khánh đang đờ đẫn rời đi. "Thưa anh, cha của tôi the này là.." Thanh Quốc Lai cá gan mở miệng hỏi.

Người binh sĩ kia quay đầu lại lạnh lùng nói: "Thanh Khánh đụng phải tổng giáo đầu, bị sát khí trên người tổng giáo đầu làm cho bị thương, phải đến bệnh viện quân đội của Bộ binh Đà Nẵng để xử lý vết thương. Có lẽ phải mất mấy tháng mới khối phục lại duoc "Các người phải cảm ơn tổng giáo đầu đi, nếu như không phải ngài ấy kịp thời thu hồi sát khí, thì hiện tại Thanh Khánh đã là một cái xác không hồn rồi!" "Cái gì?" Thanh Quốc Lai giật mình.

Mặc dù anh ta biết tổng giáo đầu rất lợi hại, thế nhưng anh ta không ngờ rằng dù cha mình chỉ muốn xem thử mặt mũi tổng giáo đầu như thế nào thôi, mà lại rơi vào kết cục như thế.

Giờ phút này, mặc dù cả đám người nhà họ Thanh đang rất kinh ngạc, nhưng không một ai dám nói gì cả. "Bà nội, bác đã như thế này rồi, chuyện của nhà họ Thanh chúng ta có thể phải chịu ảnh hướng không a?” Thanh Kiều Chinh lo lắng hỏi.

- -----------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio