Chàng Rể Quyền Thế

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thư ký Vân, em đến rồi đấy à?” Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu trắng bước ra từ trong công ty. Chắc hẳn anh ta vừa ở bên trong, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới chạy đến.

Hạ Vân khẽ cau mày, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là tên Trịnh Chí Dụng bất thình lình cầu hôn Tống Kiều Linh và bị từ chối. Bây giờ cô ta cũng đã đoán ra được hôm nay Trịnh Chí Dụng đến đây là muốn làm cái gì. Sau khi suy đoán xong ý nghĩ của anh ta, Hạ Vân lập tức lạnh nhạt nói: “Hóa ra là cậu Dụng, ngại quá, đây là nơi chúng tôi làm việc, không thích hợp để bày mấy trò lãng mạn. Mong cậu Dụng đừng làm chúng tôi khó xử, xin hãy gọi người đến dẹp mấy thứ này đi ạ.”

“Không vội, không vội…” Trịnh Chí Dụng cười híp mắt, anh ta vừa chuẩn bị mở miệng thì khóe mắt lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc gần đó.

Đù má, sao cái tên oắt con vô dụng Bùi Nguyên Minh kia lại tới đây? Thật sự là chỗ nào cũng thấy cái tên khiến người ta thấy muốn ói này! “Mày điên à Bùi Nguyên Minh? Mày đang theo dõi tao đấy hả? Đồ biến thái!” Trịnh Chí Dụng vốn không có ý định cho Bùi Nguyên Minh cơ hội mở miệng giải thích, anh ta lập tức chỉ tay vào mặt anh mà mắng ẩm lên.

Ngoài miệng thì mắng mỏ không ngừng, nhưng trong lòng Trịnh Chí Dụng cũng có mấy phần lo lắng. Anh ta thầm nghĩ, chuyện tốt của bản thân vào tối hôm qua đã bị Bùi Nguyên Minh phá hỏng rồi, nếu như hôm nay người này lại phá hỏng tiếp chuyện tốt của anh ta thêm lần nữa thì xong đời.

Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh không thấy Trịnh Chí Dụng, lúc này nhìn thấy anh ta thì không nhịn được mà khẽ cau mày, thầm than: “Cái tên này phiền thật đấy, tại sao lại chạy tới Công ty đầu tư Bùi Thị chứ?”

“Cậu Dụng, đây là Công ty đầu tư Bùi Thị của chúng tôi, không phải của nhà họ Trịnh các cậu. Tôi nghĩ có lẽ cậu đã kiêu căng ngang ngược nhầm chỗ rồi đấy?” Hạ Vân thấy Trịnh Chí Dụng sỉ nhục Bùi Nguyên Minh, tuy rằng cô ta còn hơi giận Bùi Nguyên Minh nhưng cũng không nhịn được mở miệng nói đỡ cho anh.

“Ô!

Nghe thấy Hạ Vân mở miệng, những người xung quanh lập tức đảo mắt qua lại giữa cô ta và Bùi Nguyên Minh. Họ thầm nghĩ không biết giữa người phụ nữ xinh đẹp này và cái tên đàn ông vừa nhìn đã biết rất nghèo kia có quan hệ gì? Rõ ràng người phụ nữ xinh đẹp này đang nói chuyện thay cho tên đàn ông kia!

Trịnh Chí Dụng nghe Hạ Vân nói vậy thì trong lòng cảm thấy rất tức giận. Hạ Vân là người phụ nữ anh ta để ý, kết quả thì thế nào đây? Cái tên Bùi Nguyên Minh chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh của Công ty đầu tư Bùi Thị lại có thể khiến cho Hạ Vân ra mặt nói thay ư?

Đúng lúc này, chiếc Porsche của Tống Kiều Linh cũng dừng lại trước cửa công ty, cô ta vừa mở cửa xe đi xuống đã thấy cảnh này, lập tức cau mày mở miệng nói: “Trịnh Chí Dụng, sao anh lại đến đây làm gì? Không phải tôi đã nói tôi đây không có hứng thú với anh rồi sao?” . Truyện Full

Hôm nay Tống Kiều Linh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với một cái quần jean ôm sát phô ra toàn bộ đường cong trên cơ thể, khơi gợi hứng thú của người khác.

Nhìn thấy lại một người phụ nữ xinh đẹp nữa xuất hiện, không ít người xung quanh kinh ngạc thốt lên. Hầu như những người đàn ông đang có mặt tại đó đều không che giấu nổi sự phấn khích của bản thân, âm thầm chảy nước miếng.

Người đẹp của Công ty đầu tư Bùi Thị nhiều như mây, tùy tiện đứng đây xem trò vui một chốc đã có hai người đẹp xuất sắc xuất hiện rồi, hơn nữa vừa nhìn đã biết cả hai người đẹp này đều có quan hệ với cái người đàn ông tên Trịnh Chí Dụng kia. Người đàn ông này cũng quá ưu tú đúng chứ?

“Kiều Linh?” Trịnh Chí Dụng hơi giật mình, anh ta không nghĩ tới chuyện sẽ gặp phải Tống Kiều Linh ở đây. Nhưng vẻ mặt của anh ta nhanh chóng trở lại bình thường. Lần này anh ta tới đây là để biểu lộ tình cảm với Hạ Vân, không phải để trêu chọc Tống Kiều Linh.

Tống Kiều Linh cau mày nói: “Tôi thật sự không có một chút hứng thú nào với anh cả. Anh đừng làm mấy chuyện lung tung như thế này nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”

Nghe thấy cô ta nói vậy, Trịnh Chí Dụng không những không giận mà còn nở nụ cười. Anh ta cười ha ha, nói: “Tống Kiều Linh, đừng nói là cô tưởng ngày hôm nay tôi tới đây để tỏ tình với cô lần nữa đấy chứ? Người ta thường nói ngựa khôn không ăn lại cỏ cũ, hôm qua cô không biết quý trọng nên đã mãi mãi mất đi cơ hội làm dâu nhà họ Trịnh chúng tôi rồi…”

Vừa nói chuyện, Trịnh Chí Dụng vừa quay người lại, ánh mắt hừng hực nhìn Hạ Vân, nói: “Thư ký Vân, thật ra ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi. Hôm nay, tất cả những thứ này đều là anh chuẩn bị cho em, không biết em có thích không?”

“Đầu óc anh có vấn đề thật rồi!” Hạ Vân ngẩn ra, sau đó không nhịn được mắng một câu. Cô ta không biết rốt cuộc cái tên Trịnh Chí Dụng này bị làm sao nữa? Thèm phụ nữ đến điên rồi à? Tối hôm qua vừa cầu hôn Tống Kiều Linh xong, ngày hôm nay lại thổ lộ tình cảm với cô?

“Ôi…” Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không nhìn nổi nữa. Anh tiến lên một bước nói: “Thư ký Vân, xem ra hôm qua thần kinh của cậu chủ chúng ta bị kích thích không nhẹ rồi, cô không cần để ý đến anh ta làm gì, cứ tìm mấy người bảo vệ đến đưa đi là được.”

Mấy chuyện lằng nhằng kiểu này Bùi Nguyên Minh cũng lười không muốn để ý, thế nhưng dù sao thì chỗ này cũng là cửa lớn của Công ty đầu tư Bùi Thị, nếu cứ để mặc Trịnh Chí Dụng phát huy bệnh của mình thì chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của công ty.

“Bùi Nguyên Minh, một thằng ở rể như mày chẳng là cái thá gì cả, lại còn dám vênh váo trước mặt tao à?” Nghe thấy Bùi Nguyên Minh dám chế nhạo mình, Trịnh Chí Dụng tức giận đến mức không có chỗ phát tiết.

Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Tôi đang suy nghĩ cho nhà họ Trịnh đấy. Chẳng lẽ nhà họ Trịnh không cần Công ty đầu tư Bùi Thị đầu tư nữa à? Anh tới cửa công ty nhà người ta làm loạn lên như thế, không sợ cuối cùng mất cả chì lẫn chài sao?”

Nói thật, nhìn thấy dáng vẻ bùn nhão không trát được tường này của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh chẳng muốn bỏ tiền đầu tư chút nào.

“Tao nhổ vào! Một thằng ở rể như mày có tư cách gì mà khoa tay múa chân với nhà họ Trịnh chúng tao, lại còn dám ăn miếng trả miếng nhà họ Trịnh chúng tao nữa. Mày thực sự tự coi bản thân mày tốt đẹp lắm đấy à?” Trịnh Chí Dụng cười khinh, cảm thấy phiền phức vô cùng. Chẳng lẽ cái tên ở rể này không thấy anh ta đang biểu lộ tình cảm với nữ thần sao? Đang yên đang này cái tên này lại chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio