Chàng Rể Quyền Thế

chương 1752

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lúc Hạ Vân và Biên Bất Phụ gặp mặt, chiếc Ferrari 488 màu đỏ đã tiến vào một khu biệt thự nhìn ra biển ở vùng ngoại ô thủ đô.

Khu biệt thự này có lịch sử trên trăm năm, công trình kiến trúc đều là phong cách các nước phương tây, mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng được bảo tồn rất tốt, có thể nhìn ra được phong cách cao cấp.

Nếu như không phải là người lái những hãng xe siêu cấp xa hoa, chỉ sợ cũng không thể tiến vào khu nhà này.

Mấy phút sau, chiếc xe này đỗ ở trước một căn biệt thự độc lập, hai người Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan xuống xe.

Ngay sau đó Uông Linh Đan lập tức dẫn Bùi Nguyên Minh đi vào phòng khách biệt thự.

Trong phòng khách trang trí xa hoa, còn có lò sưởi trong tường truyền thống, bên trong là than Anthracit thượng đẳng đang thiêu đốt, tản ra mùi thơm nhựa thông nhàn nhạt.

Toàn bộ phòng khách của biệt thự trong bốn mùa như xuân, bảy người phụ nữ xinh đẹp chia nhau ra ngồi khắp nơi.

Mà người phụ nữ ngôi ở trung tâm nhìn qua mới có hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có bắp tay như mỡ đông, khuôn mặt như tranh vẽ, hơn nữa còn có dáng người bốc lửa, cực kỳ quyến rũ.

Trên người cô ta mặc sườn xám đặc biệt của Giang Nam, trong tay ôm một con mèo Ba Tư, một đôi chân dài vắt chéo lên nhau, tạo thành độ cong khiến cho người ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Mà sáu người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mặc dù có vẻ kém hơn người ở giữa này một chút, nhưng cũng được bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng rất đẹp.

Khi thấy hai người Uông Linh Đan và Bùi Nguyên Minh đi tới, đám phụ nữ xinh đẹp đang nhẹ giọng trò chuyện này đều yên lặng hẳn đi, sau đó có chút hứng thú nhìn hai người.

“Chào mẹ nhỏ, chào các dì”

Uông Linh Đan kéo Bùi Nguyên Minh đi tới, sau đó không thay đổi sắc mặt lên tiếng chào hỏi.

Người ngôi ở giữa chính là mẹ kế của Uông Linh Đan, Kim Tuyết Ngọc.

“Mẹ nhỏ?”

Sắc mặt Kim Tuyết Ngọc kỳ lạ nhìn Uông Linh Đan một chút, vẻ mặt châm chọc: “Không ngờ rằng thế mà cô còn có thể gọi tôi một tiếng mẹ, tôi còn tưởng rằng, lấy quan hệ của hai người chúng ta, cả đời này cô cũng không thể tới đây, vẫn luôn khúm na khúm núm nói chuyện với tôi chứ”

Lúc này sắc mặt Kim Tuyết Ngọc rất kiêu căng, mang theo một loại khí thế của người bề trên và sự kiêu ngạo đến từ bản chất bên trong.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn đám phụ nữ này một chút, mặc dù Uông Linh Đan không giới thiệu, nhưng từ thái độ của Kim Tuyết Ngọc có thể nhìn ra, quan hệ của cô ta và người mẹ nhỏ này cũng không tính là tốt.

Nhưng mà cũng rất bình thường, từ xưa đến nay có con gái và mẹ kể nào có quan hệ tốt đâu? Uông Linh Đan khẽ nhíu mày, có vẻ muốn cãi lại theo bản năng, nhưng nghĩ tới cái gì, cuối cùng lại trầm mặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio