Chàng Rể Quyền Thế

chương 225

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Trịnh Chí Dụng gần như bật cười thành tiếng.

Anh ta biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ đình chỉ nửa năm tiền lương để anh ta tỉnh ngộ mà thôi. Rõ ràng sau sự việc này, địa vị của anh ta trong nhà họ Trịnh vẫn không

thể lay chuyển. . ngôn tình tổng tài

“Trịnh Tuyết Dương, con nhóc hôi thối như cô mà cũng nghĩ sẽ đấu lại tôi được sao? Cô chỉ là một quả bóng mà thôi!” Trịnh Chí Dũng âm thầm chửi rủa một tiếng, sau đó liền bày ra vẻ mặt lấy lòng và hối hận, nói: “Ông nội, cháu biết mình đã sai, đã bị miếng thịt mỡ làm mù con mắt, trong thời gian này, cháu nhất định sẽ nghĩ lại, sao đó cháu sẽ tiếp tục quay trở về làm việc cho nhà họ Trịnh!”

“Nếu cháu có thái độ này thì ông yên tâm rồi.” Ông cụ Trịnh nhẹ giọng nói.

“Chuyện này là chuyện xấu của nhà họ Trịnh. Một khi truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nhà họ Trịnh. Vì vậy, chuyện hôm nay mọi người đều phải nuốt trong bụng. Ai dám nói lời nào, tôi nhất định sẽ không nhân nhượng!” Ông cụ Trịnh liếc nhìn những người khác trong phòng rồi lạnh lùng nói.

Đây chính là thiên vị trắng trợn, không hề che giấu một chút nào.

Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, hàm răng cô gần như bị nghiền nát. Nhìn ông cụ Trịnh, mặc dù trong lòng cảm thấy cảm thấy tủi thân nhưng cũng không thể lộ ra biểu tình không cam lòng.

Khi ông cụ Trịnh chắp tay rời khỏi phòng họp, những thành viên khác nhà họ Trịnh đều nở ra một nụ cười nịnh nọt.

“Chí Dụng, vừa rồi chúng tôi nói như vậy cũng là vì lợi ích của cậu, bởi vì trong trường hợp đó, nếu tôi nói giúp cho cậu thì có khả năng sẽ chọc giận ông nội!”

“Đúng vậy, ông nội chính là như vậy, nếu như chúng tôi càng giúp cậu thì ông nội sẽ càng không vừa lòng!”

“Đừng trách chúng tôi!”

Trịnh Chí Dụng cười, khoát tay với những người kia, sau đó đứng lên với vẻ mặt tràn đầy đắc thắng, anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Trịnh Tuyết Dương, lần này cô may mắn chạy thoát, nhưng cô sẽ không có may mắn như thế thêm một lần nào nữa đâu.”

“Ông nội thiên vị tôi. Đây là chuyện ai cũng có thể hiểu được! Cô đang rất tức giận đúng không? Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo tôi là cháu đích tôn còn cô chỉ là một thứ hàng hóa không đáng tiền? Đây chính là sự chênh lệch giữa tôi và cô!”

“Cô còn muốn đấu với tôi sao? Cô cho rằng mình có đủ tư cách làm giám đốc dự án? Cô xứng sao?”

Nghe giọng điệu đắc thắng của Trịnh Chí Dụng, Trịnh Tuyết Dương nắm chặt tay, lúc này cô rất muốn tát anh ta nhưng vẫn phải nhịn lại.

“Trịnh Tuyết Dương, cô không thấy sao? Cô chỉ là một thứ công cụ trong nhà họ Trịnh mà thôi! Nếu không phải nhờ công ty đầu tư Bùi Thị thì bây giờ cô còn không có tư cách đứng đây, muốn đấu cùng tôi sao? Tỉnh lại đi, quay về cái công ty quảng cáo thối tha của cô đi! ”

“Người phụ nữ này, cô phải hiểu rõ thân phận của chính mình, muốn được tôn trọng thì phải rèn luyện bản thân mình cho tốt! Từ lúc cô gả cho một thằng chồng ở rể, địa vị của cô ở nhà họ Trịnh chỉ cao hơn con chó một chút mà thôi!”

Trịnh Thu Hằng cố ý đi đến chỗ Trịnh Tuyết Dương, điên cuồng nói. Lúc nãy Trịnh Tuyết Dương dám tố cáo anh ta, bây giờ anh ta vẫn còn ghi thù.

Trịnh Tuyết Dương liếc nhìn Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng, không nói gì nữa mà chỉ quay lưng bỏ đi, bởi vì cô biết rằng dù bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là tự bôi xấu mình.

Để đấu với những người này, cô chỉ có thể tiếp tục chứng minh rằng cô tốt hơn họ, nhà họ Trịnh cũng cần phải có mình.

Bước ra khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương nhìn lên bầu trời. Một lúc sau, cô vô thức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện cho Bùi Nguyên Minh, nhưng đang định bấm số thì lại dừng động tác lại.

Ngày hôm qua còn nghi ngờ Bùi Nguyên Minh và làm ra chuyện như vậy với anh, hôm nay cảm thấy oan ức thì lại muốn tìm anh nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương ơi là Trịnh Tuyết Dương, cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng!

Trong lòng Trịnh Tuyết Dương tràn đầy oan ức, cuối cùng cũng không gọi điện thoại, tức giận quay về phòng dự án.

Buổi tối, Bùi Nguyên Minh trở về nhà.

Bầu không khí trong nhà rất kém, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đều đang ngồi trong phòng khách, nhưng lại không bật đèn, có vài phần u ám.

Nhìn cảnh này, Bùi Nguyên Minh có phần khó hiểu, nói: “Tuyết Dương, không phải nghe nói em đã giải quyết được phiền phức sao? Chẳng lẽ ông nội không khen em?”

Trịnh Tuyết Dương hừ một tiếng.

Thanh Linh cười lạnh nói: “Khen? Hôm nay Ngô Kim Hổ mang theo Trần

Văn Thức đến, vạch trần tất cả những việc Trịnh Chí Dụng từng làm mà ông ta chỉ kêu Trịnh Chí Dụng về nhà suy nghĩ lại!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu là đồ vô dụng! Cậu nghĩ xem cậu có ích lợi gì?

Nếu không phải Tuyết Nhi lấy đồ vô dụng như cậu thì con bé đã không phải chịu oan ức rồi. Bây giờ bọn chó mèo cũng có thể bắt nạt nó!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio