Chàng Rể Quyền Thế

chương 242

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bà xã à, bạn học với nhau cả mà, hay nói cách khác thì đều là người mình cả, hà tất em phải tranh cãi với họ nhiều vậy chứ, nói thế chả khác nào em là người nhỏ mọn cả.” Bạch Phúc An vốn đứng ở phía sau lúc này lại chạy qua đây, ôm Châu Tuệ Mẫn, nói với cô ta thế.

Vừa nói anh ta vừa tranh thủ đánh giá Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới, mắt lóe lên. Chỉ tính riêng thân hình với vẻ ngoài thì Châu Tuệ Mẫn đã chẳng thể bằng được Trịnh Tuyết Dương rồi, quan trọng là Châu Tuệ Mẫn có vẻ ăn chơi quá rõ, chẳng có tí thần thái nào cả.

Còn Trịnh Tuyết Dương thì cho dù là ngoại hình hay thần thái phải nói là hàng đầu, điều đáng tiếc là cô đã gả cho một tên bất lực, có một ông chồng ở rể, đúng là phung phí của trời mà.

Lúc bấy giờ, Bùi Nguyên Minh đã đậu xe xong xuôi và đi tới đây. Trịnh Tuyết Dương ôm lấy tay anh, giới thiệu: “Đây là chồng tôi, hẳn là mọi người đều biết tên anh ấy rồi, tôi không phải nói nữa đâu nhỉ?”

Chuyện Bùi Nguyên Minh với Trịnh Tuyết Dương cưới nhau thì tất cả mọi người ở cái thành phố Hải Dương này đều biết, bạn học của Trịnh Tuyết Dương đương nhiên cũng biết về Bùi Nguyên Minh, ông chồng ở rể trong tin đồn của cô.

Những ánh mắt đang hướng tới Bùi Nguyên Minh lúc này đây có khinh thường nhưng cũng không tránh được mà có thêm mấy phần ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Cho dù có bị người ta gọi là kẻ bất lực đi chăng nữa nhưng nếu có thể ở cùng với người con gái tuyệt sắc như này thì cũng đáng.

Dù sao thì đa phần các bạn nam ở đây đều đã từng yêu thầm hoặc là theo đuổi Trịnh Tuyết Dương.

“Ngoại hình trông cũng được đấy nhưng sao lại vô dụng như vậy chứ?”

“Ai biết đâu, cơ mà người có ngoại hình như vậy trời sinh đã là trai bao

“Chậc, tiếc cho cái vẻ ngoài đấy quá!”

“Cơ mà nếu như tôi có tiền thì nuôi một tên trai bao như vậy cũng được đấy.”

Đối với những lời xì xào ấy, Bùi Nguyên Minh coi như không nghe thấy gì, anh gật đầu quanh phòng, nói: “Chào mọi người.”

“Thì ra anh chính là cái người ở rể trong lời mọi người đấy hả? Đúng là gặp mặt mới thấy, hơn hẳn những lời đồn, cũng có vốn để ăn bám người khác đấy.” Bạch Phúc An híp mắt nói. Anh ta với Châu Tuệ Mẫn đã thỏa thuận với nhau từ trước, cùng nhau châm chọc Trịnh Tuyết Dương, bây giờ thì anh ta cũng rất sẵn lòng làm như vậy đây.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phúc An, thản nhiên nói: “Cậu họ của anh không nói cho anh biết làm người phải khiêm tốn à?”

“Ha ha ha!” Bạch Phúc An ngửa mặt lên trời, nhả ra một tràng cười: “Không ngờ là anh cũng biết cậu họ của tôi đấy, cũng đúng, ít ra anh cũng có tí kiến thức, nhưng mà cách sống của cậu họ tôi cũng khá là phách lối cho nên cậu ấy cũng dạy tôi là nhất định không được sống quá vô danh, bởi vì lời nói của một kẻ vô danh thì có khác gì lời nói của một tên bất lực chứ.”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày lại, định nói gì đấy thì Trịnh Tuyết Dương đã liếc mắt nhìn anh. Dù sao hôm nay cũng là ngày họp lớp, nếu trở mặt với nhau ngay ở đây thì ai cũng không dễ chịu nổi.

Thấy hành động của Trịnh Tuyết Dương, Châu Tuệ Mẫn cười không chút tiếng động, hoa hậu giảng đường thì sao chứ, cũng chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi, cơ mà bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa còn hàng khối những cơ hội khác và rồi.” mặt cô, không cần phải vội.

“Mọi người, mời vào. Để chuẩn bị cho buổi họp lớp ngày hôm nay, ông xã tôi đã bao phòng riêng lớn nhất, trước tiên mọi người vào cùng nhau uống trà, ôn lại chuyện cũ đã nhi.” Châu Tuệ Mẫn mìm cười lên tiếng, tác phong nhanh nhẹn.

Biệt thự trên núi có suối nước nóng gồm ba đại sảnh, những chỗ khác bé hơn không cần phải để ý. Nghe nói là nếu không phải là người có thân phận và quan hệ thì hoàn toàn không có cách nào để đến được đại sảnh ở đây, qua đây có thể thấy là cậu họ của Bạch Phúc An đối xử với anh ta cũng khá tốt.

Đi qua đại sảnh, ngoài khu vực uống trà còn có nhiều cơ sở giải trí khác, bàn bi da, bàn mạt chược, máy phát nhạc, mọi thứ có đủ cả. Ngay giữa đại sảnh còn có một cái sân khấu nhỏ có đặt một cây dương cầm trên đấy.

Lúc Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy đàn dương cầm thì mặt thoáng thay đổi, hồi bé cô cũng từng học đàn dương cầm, chẳng qua là sau này lớn lên ra xã hội, công việc bận quá nên cô cũng không còn thời gian để chơi đàn nữa.

Với nhiều bạn học nữ, đàn ông đánh đàn dương cầm luôn tạo cảm giác bí ẩn và quyến rũ.

Bùi Nguyên Minh đứng bên cô, nhìn mặt Trịnh Tuyết Dương thay đổi, không nói câu nào.

Thay vào đó, Triệu Lan Hương lại lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy hả? Lúc Tuyết Dương tốt nghiệp, mục tiêu của cô ấy là trở thành một nghệ sĩ chơi đàn dương cầm, có thể sang Châu Âu đào tạo chuyên sâu, tiếc là vừa mới tốt nghiệp cô ấy đã phải gả cho cái tên bất lực là anh rồi.”

Nói đến đây, Triệu Lan Hương bày ra vẻ mặt đầy tiếc nuối. Có thể nói là Trịnh Tuyết Dương cực kỳ có thiên phú trong việc đánh đàn dương cầm, nếu như không phải do Bùi Nguyên Minh thì cô đã có thể bước lên con đường nghệ thuật này rồi.

Đang lúc mọi người trò chuyện với nhau thì đột nhiên Bạch Phúc An đi tới chỗ cây đàn dương cầm, nhanh chóng ngồi xuống, sau đó bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn du dương vang lên, nghe rất hay.

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, hồi nhỏ anh cũng từng học đàn dương cầm, vừa nghe đã thấy sai sai rồi, tiếng đàn này nghe giống như âm thanh điện tử, dường như đang có người bật nhạc thì đúng hơn.

Nhưng mà ở đây có mấy người hiểu được nghệ thuật, phân biệt được âm nhạc chứ?

Lúc ấy, khá nhiều bạn học nữ đều tập trung nhìn vào lưng Bạch Phúc An, vẻ mặt tỏ ra vô cùng xúc động.

“Trời ơi, Châu Tuệ Mẫn, chồng cô còn biết đánh đàn dương cầm nữa sao? Thật đúng là tài sắc song toàn mà!”

“Phải đấy, chồng cô giỏi quá đi mất thôi! Cô kiếm đâu một người chồng xuất sắc tới mức này chứ!”

“Nếu chồng tôi giỏi được bằng một nửa chồng cô thì có đang ngủ tôi cũng cười vui quá mà tỉnh luôn ý chứ!”

Nếu như lúc nãy các bạn học nữ hâm mộ sự giàu có của Bạch Phúc An thì bây giờ họ đang ngưỡng mộ tài hoa của Bạch Phúc An. Có một người chồng tài giỏi như vậy, Châu Tuệ Mẫn thực là hạnh phúc mà.

Mà so sánh hai bên, Trịnh Tuyết Dương có vẻ hơi bị đáng thương. Nhìn chồng của cô xem, trang phục từ trên xuống dưới cộng lại khéo không đến bốn trăm nghìn mất! Còn đàn dương cầm ý hả, thứ nghệ thuật thanh tao này thì anh biết cái quái gì chứ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio