*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Đường Nhân Đồ bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, chỉnh trang lại quân phục trên người mình thật cẩn thận, sau đó mới nghiêm nghị cúi chào.
"Thống lĩnh doanh trại Quý Đức Đường Nhân Đồ, báo cáo đồng chí!" "Báo cáo đồng chí!" "Báo cáo đồng chí!" Ngay sau đó, xung quanh biệt thự, ánh mắt của toàn bộ quân sĩ doanh trại Quý Đức đều tràn đầy nhiệt huyết.
Bọn họ nghiêm nghị làm lễ, lớn tiếng nói.
Âm thanh vang dội khắp nơi, gây ra chấn động trong phạm vi hàng chục dặm, khiến tâm thân đám người Tô Trường Cảnh chao đảo, cả người như nhũn ra.
Và trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang có mặt ở đây, Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên từng bước.
Anh bước từng bước tới, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy trong lòng kêu "lộp bộp”
mấy cái, không kìm lòng nổi mà muốn quỳ xuống bái lạy.
Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn Tô Trường Cảnh sắp bị dọa chết, thản nhiên nói: "Ông, muốn giết tôi?" "Cậu...
rốt cuộc cậu là ai?" Một nỗi sợ hãi cực lớn ập vào sâu trong lòng Tô Trường Cảnh, cho dù ông ta là gia chủ nhà họ Tô thì ngay lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu gối mình như mêm đi, ngay sau đó lập tức quỳ xuống một cái "cạch'.
Tô Trường Cảnh cố gắng hết sức để đứng lên, nhưng không biết tại sao, trước khí thế của Bùi Nguyên Minh, ông ta lại bất lực, thậm chí đến cả việc quật cường ngẩng đầu lên cũng gần như tiêu hao hết sức lực của ông ta.
Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Tô Trường Cảnh, ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ mặt ông ta, nhàn nhạt nói: "Ông hỏi tôi à? Tôi thật sự không phải là nhân vật lớn gì cả.
Năm đó, tôi chính là thế tử của gia tộc họ Bùi.
Sau này, khi bốn gia tộc đứng đầu của các người liên thủ với Lý Hạnh Mai, ép tôi rời khỏi Dương Thành, còn muốn giết chết tôi nữa, nhớ không? Kết quả thì sao, tôi khá may mắn, tình cờ gia nhập vào bộ binh, ai ngờ lại trở thành Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức.
- -----------------