Chương :
Hơi thở của Lâm Dương run lên, vội vàng chống lại.
Nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ như vậy, anh lại có hơi chật vật khó nhăn.
Chống đỡ lại mấy cú, đôi tay anh đã be bét máu thịt, đâu đâu cũng có vết cào, máu tươi giống như là vòi nước bị vỡ ra, tràn ra ngoài, nhuộm đỏ hết cả hai tay của anh.
“Bác sĩ Lâm, tôi sẽ phế bỏ hai tay của cậu, để cả đời này cậu cũng không thể nào hành y được nữa!” chưởng môn Kỳ Lân Môn gào thét, hai tay đè xuống, mạnh mẽ đập vào vai Lâm Dương.
Lâm Dương vội vàng né sang bên cạnh.
Nhưng đòn này thật sự quá nhanh!
Mặc dù Lâm Dương trốn được sự công kích chính diện từ bàn tay kia, nhưng cũng không thể tránh thoát hoàn toàn sức mạnh của một chiêu này.
Âm Bàn tay của chưởng môn Kỳ Lân Môn mạnh mẽ nện xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thiên Côn Sơn này đều bị chấn động.
Vô số những chim muông thú rừng bị hoảng sợ chạy trốn đi.
Vùng đất bị đánh trúng thì nứt toác ra.
Bụi đất mù mịt, đá vụng bắn tung tóe.
Có một luồng sóng xung kích kỳ dị bắn tung tóe văng ra khắp mọi nơi.
Những đệ tử đứng xung quanh lần lượt bị ngọn sóng xung kích này làm chấn động tới ngã nghiêng trái phải, mọi người ngã chổng vÓ.
Còn Lâm Dương đứng gần đó nhất thì lại càng thê thảm hơn.
Sức mạnh khủng bố này dồn hết lên người anh, cả người lại tiếp tục bị đánh văng ra ngoài, chờ tới khi rơi xuống đất thì máu thịt cả người đều be bét nứt toác, trong miệng lũ lượt phun ra từng ngụm máu tươi thật to, đã không còn là một cơ thể hoàn chỉnh nữa rồi.
“Đồ ngốc!”
Lệ Vô Cực tức tới mức gần như là chửi ầm lên.
Lâm Dương lại lồm cồm bò dậy.
“Còn muốn ăn đòn nữa à?” Một đệ tử không nhịn được nói.
“Mấy người bắt tên này lại, đưa về tông môn!”
Một trưởng lão gào thét, sai đệ tử đi bắt Lâm Dương.
“Không cần đưa về!” Mặt của chưởng môn Kỳ Lân Môn lạnh lùng nói: “Tên này không cần phải giữ lại nữa, giết chết luôn là được!”
Nói xong, chưởng môn Kỳ Lân Môn mở mắt ra, khí lưu khắp cả người bạo phát rối loạn, càng giống như hóa thành một con Kỳ Lân cực lớn có những ngọn núi nhỏ, chỉ thấy ông ta giơ lên hai móng vuốt Kỳ Lân hóa thành từ khí, bày ra dáng vẻ sắp nhảy lên, sau đó nhanh chóng vồ tới người Lâm Dương vừa mới lồm cồm bò dậy.
Nếu như bị trúng một chiêu này thì sợ là Lâm Dương sẽ phải tan xương nát thịt.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt run rẩy nhìn.
Lệ Vô Cực cũng nhìn tới đờ đẫn.
Anh ta đã tập luyện mấy năm ở trong xã hội, sức mạnh của những người tập võ trong xã hội, anh ta cũng đã thấy hết rồi.
Nhưng so với kẻ mạnh sành sõi xa lánh đời thường như chưởng môn Kỳ Lân Môn thì cuộc chiến của những người bình thường…
Thật sự chính là con nít chơi đùa.
Phù!
Khí lưu mạnh mẽ nảy ra tiếng gào rú thật lớn, giống như là Kỳ Lân đang gầm thét.
Tay của chưởng môn Kỳ Lân Môn lặng lẽ nhìn lom lom vào móng vuốt bén nhọn đang rơi xuống này, dường như đã thấy được cảnh lát nữa Lâm Dương sẽ bị tan xương nát thịt.
Nhưng chớp mắt khi móng vuốt bén nhọn này sắp chạm vào người Lâm Dương.