Chương :
Vì thành tích của công ty cũng tăng lên cho nên Tô Nhan đã thuê cho Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang một căn hộ để ở. Dù sao thì đây cũng là công ty, cả nhà đều sống ở đây thì không thuận tiện cho lắm. Tô Nhan tính khi nào kiến được tiền thì sẽ mua cho hai người họ một căn hộ.
“Con gái à, mẹ tới thăm con mà, nào tới đây hai mẹ con chúng ta nói chuyện nào.”
Có vẻ hôm nay tâm trạng của hức Ngọc Thanh rất tốt, bà không chế giễu Lâm Dương nữa mà đi tới kéo tay Tô Nhan.
Hai người đều biết, Hứa Ngọc Thanh chắc chắn đã xem được video xảy ra chuyện ở trong công viên cho nên mới vui vẻ như vậy.
Sau khi chuyện này xảy ra, thì Lâm Dương không chỉ đã trở thành con trâu có sừng dài nhất Giang Thành mà sợ rằng còn dài nhất nước. Ngay cả mấy chiếc sừng của mấy người trong giới nghệ sĩ cũng thua anh…
“Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói đi” Tô Nhan thở dài nói.
“Cũng không có gì… Ôi. Con gái à, mắt con làm sao vậy? Con khóc à? Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Ngọc Thanh nhìn thấy vành mắt của Tô Nhan đỏ bừng thì gương mắt thay đổi, lập tức tra hỏi cô.
“Mẹ, không sao đâu, con vừa mới thái củ hành thôi. Không sao thật mà.”
Tô Nhan ngoảnh mặt lại, cô nhanh trí đáp.
“Có thật không?”
Hứa Ngọc Thanh có chút nghi hoặc, bà †a đưa mắt nhìn về phía Lâm Dương sau đó khì mũi hừ lạnh. Bà ta không thèm quan tâm tới Lâm Dương nữa mà quay sang cười cười nói nói với con gái: “Con gái này… Con cũng thấy đấy, bác sĩ Lâm vẫn cảm thấy rất có hứng thú đối với con, con vẫn không chịu suy nghĩ cân nhắc một chút sao?”
“Mẹ, con biết ngay là mẹ sẽ lại nói những lời như thế mà. Con vẫn giữ nguyên quan điểm cũ, bây giờ con là phụ nữ đã có chồng rồi, con sẽ không lấy người khác đâu.” Giọng nói của Tô Nhan hơi khàn, cô nói.
“Con gái à… Con bị làm sao vậy? Tại sao mãi mà vẫn nắm chặt không buông cái thằng vô dụng đó. Làm sao vậy hả? Không phải con không muốn thấy di ngôn của ông nội đấy chứ? Mẹ nói cho con biết, bà cụ Lý cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa, con sợ cái gì? Huống hồ chúng ta và nhà họ Lý đã chẳng còn quan hệ gì, lời của lão quan tài con để trong lòng làm gì chứ” Hứa Ngọc Thanh tức giận chống nạnh nói lớn.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời như thế. Cho dù nhà họ Lý đối xử với chúng ta không ra gì nhưng mà dù gì thì đó cũng là ông nội của con, bà nội của con. Huống hồ ông nội còn chẳng làm gì có lỗi với chúng ta cả, sao mẹ lại có thể nói ông nội như thế hả?” Tô Nhan cũng tức giận không kém, giọng nói của cô đã lớn hơn trước vài phần.
“Con…” Mặt của Hứa Ngọc Thanh đỏ bừng lên, bà ta tức giận đến nỗi cả người đã bắt đầu hơi run rẩy.
Nhưng không ngờ lần này bà ta lại có thể kiềm chế lại được.
“Con gái, mẹ cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa. Mẹ nói nhiều như vậy cũng chẳng phải đấy là vì muốn tốt cho con hay sao? Mẹ không muốn để con tiếp tục sống khổ sở như vậy nữa, mẹ cũng muốn để con sống một cuộc sống tốt đẹp hơn! Tóm lại hôm nay con nhất định phải cho mẹ một câu trả lời thuyết phục!” Hứa Ngọc Thanh trầm giọng hỏi.
“Câu trả lời thuyết phục gì cơ?” Tô Nhan quay sang hỏi.
“Ly hôn với tên tiểu tử Lâm Dương này đi!”
Hứa Ngọc Thanh lớn tiếng nói.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Hứa Ngọc Thanh yêu cầu như thế này vì thế dù là Lâm Dương hay là Tô Nhan thì lúc này khi nghe thấy những lời nói như thế cũng chẳng lấy làm lạ.
“Mẹ, nếu như vẫn là yêu cầu này thì mẹ quên đi. Con đã nói rồi, bây giờ con tạm thời không suy nghĩ tới chuyện ly hôn với Lâm Dương” Tô Nhan sắc mặt không chút thay đổi nói.
“Con… Sao đầu óc của con không giống mẹ được nhỉ, động não lên xem nào? Người đàn ông này thì có gì tốt chứ? Con thử nhìn nó xem, chừng này tuổi rồi mà vẫn là một thằng vô tích sự! Đến giờ này rồi vẫn còn ăn của con, dùng đồ của con. Một đứa bất tài như thế không ly hôn đi thì để làm gì?” Hứa Ngọc Thanh buồn bực nói.
“Mẹ! Mẹ đừng nói gì nữa!”
Tô Nhan vô cùng tức giận, cô nghiến chặt hàm răng. Cô muốn phản bác lại cái gì đó thế nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng nữa.
Hứa Ngọc Thanh vẫn tiếp tục tuôn ra một tràng thế nhưng Tô Nhan không quan †âm, cô coi như không nghe thấy gì cả.
Hứa Ngọc Thanh nhìn đứa con gái không thể dạy nổi của mình thì chỉ có thể nhượng bộ trước, bà ta lên tiếng nói: “Được, nếu con đã không muốn ly hôn với cái thằng bất tài này thì cũng được! Nhưng mà con phải đồng ý với một điều kiện của mẹ!”
“Chuyện gì cơ?” Tô Nhan hoang mang hỏi.