Chương :
“Số tiền đó để tôi đền. Nó là bao nhiêu thì tôi đền bao nhiêu. Nhưng trước khi đền tiền, cho hỏi cô Ngọc Phương, cô có thể nói cho người phụ nữ này nghe là cô ta nên đền cho vợ của tôi bao nhiêu tiền trước không?”
Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người liền im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt mình ra và nhìn Lâm Dương với ánh mắt không dám tin.
Không ai dám tin vào chính đôi tai của mình cả.
Mọi người đều trừng to mắt lên và nhìn nhau không ngừng.
Đỗ Chí Cường với cô khách mời đó lại càng ngỡ ngàng.
Lâm Huy vẫn là dáng vẻ cười hơ hơ, nhưng trên khuôn mặt thân thiện đó đã tràn đầy sự khinh miệt.
“Anh… Anh nói cái gì? Tôi phải đền bộ đồ cho cô ta?”
Cuối cùng cô khách mời đó không nhịn được lên tiếng.
Cô bước lên phía trước một bước, sau đó nhìn kỹ Tô Nhan một vòng rồi lại cười ha hả lên.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Bộ đồ này của vợ anh bao nhiêu tiền đó?
Tôi đền, tôi đền! Chỉ cần anh thích, tôi đền gấp đôi cũng được, ha ha ha…” Cô khách mời đó cười lớn lên, vẻ mặt của cô đều là chế giễu và cười khinh.
“Một tên đần, đây không phải là tự làm nhục mình sao?” Đỗ Chí Cường lắc đầu mà cười khinh.
“Được, nếu như cô muốn đền gấp đôi thì cô cứ việc đền thôi. Mời cô Ngọc Phương đến để giám định tổn thất của bộ trang phục này là bao nhiêu nhé.” Lâm Dương nói rằng.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến cho mọi người ở đây cười rầm rộ lên.
Hiển nhiên, không có ai xem Lâm Dương ra gì, thậm chí rõ ràng bộ đồ này của Tô Nhan cũng không phải là hàng của nhãn hiệu gì. Nếu không thì cô khách mời đó cũng không dám dùng dao để rạch rồi.
“Cô Ngọc Phương, thế mời cô xem thử nhé.” Lâm Huy mỉm cười nói.
“Được.” Ngọc Phương gật đầu.
Thực ra cô đã sớm để ý đến bộ lễ phục này của Tô Nhan rồi.
Không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Nhưng bất chợt lại không nhớ ra được cô ấy từng gặp ở đâu.
“Cô Vân, bộ lễ phục này của cô là của nhãn hiệu nào đấy?” Ngọc Phương vừa ngắm vừa hỏi.
“Cái này… tôi… tôi cũng không biết.” Tô Nhan trầm giọng nói.
“Cô không biết?” Ngọc Phương ngây người.
“Đúng vậy, tôi không biết. Bởi vì đây do chồng của tôi tặng cho tôi.” Tô Nhan nói.
Ồ? Lâm Dương tặng à?”
“Đó chắc được tám phần là hàng lề đường rồi!”
“Khó trách tại sao sắc mặt của cô Vân khó nhìn như vậy. Gặp được những chuyện này, bản thân mình lại mặc một bộ đồ hàng lề đường đến tham gia bữa tiệc. Thật sự khiến người khác thấy khó xử mà.”
“Cô Vân này cũng quá thê thảm khi… gặp phải một người chồng phế vật như vậy!”
“Trong đầu của tên Lâm Dương đó được đựng cứt hả? Tình hình này còn kêu cô Ngọc Phương đi giám định bộ đồ của cô Vân? Anh đang chê cô Vân không đủ nhục mặt hay sao?”
“Nếu như trong đầu của anh ta không đựng cứt thì bây giờ cũng không làm ăn ra kiểu thậm tệ như vậy rồi.”
Đám người xung quanh liền ồn ào lên.
Rất nhiều người đều cười khinh và nhìn sang Lâm Dương để dị nghị.
“Tôi nói rồi mà, đây chỉ là một món hàng lề đường! Thấy chưa.” Cô khách mời đó cười nói rằng.
Đỗ Chí Cường lắc đầu: “Lần này e là Tô Nhan sẽ sẵn lòng đá bay anh ta rồi nhỉ. Cho tôi là Tô Nhan, giữa Lâm Dương với lại bác sỹ Phan, tôi chắc chắn sẽ chọn bác sỹ Phan, hai người này không có bất kỳ cái gì so sánh được cả “Chứ sao nữa?”
Cô khách mời đó cười và nói rằng.
Xung quanh chỉ còn có tiếng cười khinh.