Chương :
“Cô Phương. Cô làm sao vậy? Lễ phục của cô Tô Nhan … là sao?”
“Khi ánh đèn chiếu vào, bộ lễ phục này trông thật đẹp…”
“Gần giống với áo của trời … cộng với ngoại hình đỉnh cao của cô Tô Nhan, trông rất hợp …
Tất cả các loại ca ngợi được đưa ra, nhưng rõ ràng là có nhiều giọng nói có vẻ bị sốc hơn.
Vẻ mặt cô khách mời cũng kinh ngạc.
Ngây ngốc nhìn Tô Nhan.
Nhưng một lát sau, cô ta khịt mũi nói: “Cái gì mà Đóa Hoa Hy Vọng với chả không!
Chẳng phải chỉ là hàng nhái vỉa hè giá vài triệu thôi sao? So với lễ phục dạ hội màu đen của tôi, nó là cái thá gì? Quần áo của tôi đủ mua mấy chục cái sạp bán hàng nát này!”
Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! ” Cô khách mời chua ngoa nói.
Nhưng khi cô ta vừa dứt lời, Ngọc Phương đã lắc đầu, nghiêng đầu về phía cô †a và nói: “Thưa cô, khả năng cô đã lầm rồi, chiếc váy này không phải giá mấy triệu! Nó cũng không phải là hàng nhái ngoài vỉa hè!”
“Cái gì?”
Cô ta khế giật mình. Sững sờ nhìn Ngọc Phương, “Nhưng không phải Tô Nhan vừa nói … bộ váy này là hai mươi lăm triệu sao?”
“Đó có thể là do cô Tô Nhan nghe nhầm giá của chiếc váy này từ “tỷ” thành “triệu”.
Thực ra giá của nó là hai trăm hai mươi lăm tỷ!”, cô ấy thản nhiên nói.
Ngay khi điều này được nói ra, xung quanh lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Ngay cả Tô Nhan cũng đứng hình tại chỗ. Đầu óc trống rỗng.
“Bộ Đóa Hoa Hy Vọng này là dành cho phụ nữ và còn có một bộ dành cho nam giới.
Chúng được gọi chung là Song Hoa Hy Vọng. Song Hoa Hy Vọng được tự tay may bởi ông Sandro, ông chủ kho báu quốc gia người Ý. Tổng cộng chỉ có hai bộ. Một bộ được trưng bày trong Phòng Triển Lãm Trang phục Quốc gia tại thủ đô của Ý, còn một bộ đã được bán. Ông Sandro năm nay đã bảy mươi chín tuổi. Bởi vậy mà bộ này rất có thể là thiết kế để đời cuối cùng của ông, vì vậy giá của bộ này khi đấu giá có thể là còn cao hơn nữa, tôi đoán ít nhất giá ban đầu cũng phải là một trăm tỷ! Có thể một phát tăng lên năm trăm, thậm chí một nghìn tỷ, giá đỉnh điểm sẽ không có giới hạn! “
Ngọc Phương liếc nhìn lỗ thủng trên bộ váy của Tô Nhan, mặt mũi đầy tiếc nuối nói: “Từ mức độ hư tổn của bộ váy này, nó chỉ có thể được vá lại bởi ông Sandro, nhưng cho.
dù nó được sửa chữa thành công. Nó cũng không còn là một bộ váy nguyên vẹn nữa, sau khi sửa lại rồi cũng sẽ mất hết ý nghĩa của nó, thiệt hại do vết cắt này là không thể khắc phục được, vì vậy thưa cô, tôi nghĩ nếu như cô muốn bồi thường tổn thất cho cô Tô Nhan mà nói, tôi e rằng cũng sẽ tốn tiền tỷ…
Giọng nói vừa dứt, cô khách mời ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dùng miêu tả vẻ đẹp thanh tú, diễm lệ của người con gái, giống như tiên nữ ở trần gian đã thoát khỏi nhu cầu của phàm nhân
Phòng tiệc im ắng đến rợn người.
Tất cả khách mời vẫn còn đang đứng hình.
Ngay cả người ngồi trên sân khấu chơi vĩ cầm cũng ngừng diễn tấu mà kinh ngạc nhìn đám đông.
Một bộ lễ phục giá tiền tỷ? Khủng! Điên rồi! Đây có phải là đang mặc một bộ váy làm bằng vàng không? Không! Chỉ sợ rằng một bộ váy làm bằng vàng cũng không đáng giá được đến như vậy, phải không? Tim mọi người đập loạn xạ và đầu của rất nhiều vị khách mời đã trỏ nên trống rỗng.
Có thể tham dự bữa tiệc này, ai mà không có phú quý giàu sang.
Nhưng bất kể là ai, cho dù là Lâm Huy, cũng bị sốc bởi bộ váy trị giá cả mấy trăm tỷ.
Tất nhiên người bị tác động lớn nhất là Đỗ Chí Cường và cô khách mời.
Sắc mặt Đỗ Chí Cường vô cùng nhợt nhạt, liên tiếp lùi lại phía sau, đôi mắt trừng trừng.
“Mấy trăm tỷ? Làm sao có thể?”
Đỗ Chí Cường lầm bẩm.
Về phần cô khách mời, cô ta đã sớm sợ hãi tới mức đứng dậy mà gào khóc, còn nghẹn ngào như muốn tắt thỏ.