Chương :
“Sao vậy? Cậu đang nghỉ ngờ tiền của tôi không rõ lai lịch?”
Lâm Dương bước tới, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Tất nhiên! Nếu tiền của cậu là bất hợp pháp, thì cậu sẽ tự nhiên bị pháp luật trừng phạt!” Đỗ Chí Cường hét lên.
“Vậy thì cậu có thể báo cảnh sát! Lâm Dương tôi lương tâm trong sạch!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu…”
“Tuy nhiên, nếu đội tuần tra đến, cậu có thể nói ra những nghỉ ngờ của mình, và tôi cũng có thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình! Hai người đã phá hỏng lễ phục của tôi, các người nghĩ xem nên bồi thường cho tôi như thế nào?”
“Cái gì? Tôi phải bồi thường?” Đỗ Chí Cường sững sờ.
“Cậu là người xúi giục chuyện này, tự nhiên không thoát được. Tôi sẽ kiện cậu ra tòa! Cậu phải chịu trách nhiệm! Hai bộ lễ phục hy vọng song hoa cũng đủ cho cậu rồi!”
“Mày… mày…”
Đỗ Chí Cường run rẩy toàn thân.
“Cậu nói cậu là người có lương tâm trong sạch, vậy cậu Lâm, cậu có thể nói rõ số tiền cậu trả cho hy vọng song hoa này đến từ đâu không?” Lâm Huy nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, quay lại vấn đề ban đầu.
E rằng mọi người ở hiện trường, bao gồm cả Tô Nhan đều rất háo hức được biết điều này.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Dương.
Lâm Dương trên mặt không có biểu tình, †rong mắt tràn đầy tức giận.
Tô Nhan có thể nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của anh khẽ run.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Dương đã nhắm mắt lại.
Anh dường như đang suy nghĩ gì đó.
Dương như là đưa ra một quyết định.
Có lẽ vào giờ khắc này nên được công bố.
Tuy rằng lúc này rõ ràng không phải thời cơ, cũng không phải lúc thích hợp nhất, nhưng cho tới hôm nay, anh thật sự không chịu nổi nữa.
Lâm Dương mở mắt ra, vẻ mặt trở nên kiên định.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người bước vào sảnh tiệc.
“Mọi người, nếu có bất kỳ nghi ngờ hoặc thắc mắc nào về anh Lâm, có thể đến gặp tôi!”
Khi giọng nói hờ hững cất lên, ai cũng mong chờ.
Là Mã Hải!
“Là Chủ tịch Long!”
Mọi người nhìn thấy Mã Hải đi vào, †rong mắt đều lộ ra tia sáng.
“Chủ tịch Long đến rồi!”
“Chủ tịch Long, ngài vẫn khỏe chứ Chủ tịch Long!”
Khách mời đều tới tấp tiến lên bắt chuyện, hoặc là đưa danh thiếp của mình, mỗi người đều tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình thân thiết. Hai mắt Lâm Huy cũng sáng lên, cười ha ha một tiếng rồi tiến lên vài bước, bắt tay Mã Hải.
“Chủ tịch Long, ha ha… Ngài đến muộn quá đó! Đến đây, mời ngài vào trong, mọi người đều đang đợi ngài đó!” Lâm Huy nhiệt tình tiếp đón, trên mặt đều là vẻ tươi cười.
Mã Hải bắt tay với Lâm Huy, nhưng lại không đi vào.
“Tổng giám đốc Huy, hình như các anh có ý kiến với cậu Lâm?” Mặt Mã Hải không chút thay đổi nói.
“Cái này… sao có thể nói là có ý kiến được? Chỉ là hiểu lâm nho nhỏ mà thôi! Giải thích rõ ràng thì không có chuyện gì nữa rồi!
Sao vậy Chủ tịch Long? Ngài có …hiểu lầm gì với chúng tôi sao?” Lâm Huy cười cười, sau đó lại là vẻ mặt nghỉ hoặc hỏi.
Hắn không thể nào hiểu được, Mã Hải lại là người của Chủ tịch Lâm, đã là người của Chủ tịch Lâm đương nhiên sẽ suy nghĩ cho Chủ tịch Lâm, nhưng nghe giọng điệu của ông ta lại giống như muốn bảo vệ cho Lâm Dương? Mã Hải đang làm cái gì vậy?