Chương :
“Nhưng tôi… nhìn kiểu gì cũng như là công thức chế thuốc độc vậy, thầy muốn chế thuốc độc à?”” Hà Vĩ Hùng hỏi.
“Nếu người bình thường chế tạo thuốc này thì khả năng cao sẽ thành thuốc độc, nhưng đổi thành tôi, tôi sẽ loại bỏ độc tính trong thuốc này, khiến nó không còn là độc dược nữa.”
Lâm Dương cười nói.
Hà Vĩ Hùng gật đầu.
Mày liễu của Tô Vũ Nhi nhãn lại: “Bác sĩ Lâm, nếu ngài chế tạo thuốc từ dược liệu chúng tôi trồng thì độc dược trong đó sẽ mạnh gấp ba lần, muốn loại bỏ hết độc tính… sẽ rất khó.”
“Chỉ là khó chứ không phải không làm được!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều là bộ dạng không dám tin.
“Thầy Lâm, thầy muốn… chế thuốc gì?”
Cuối cùng cũng có người không nhịn được, nhìn Lâm Dương dò hỏi.
Lâm Dương im lặng một lúc, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới mở miệng.
“Thuốc đặc trị bệnh tiểu đường!”
Dương Hoa bị bao vây lại, có thể nói rằng †rong một ngày tiêu đề này sẽ đứng trong đầu bảng của các cổng truyền thông mất.
Rất đông những phóng viên của bên ngoài đã tiến vào Giang Thành.
Các phóng viên địa phương thậm chí cũng đã tập trung đông đúc dưới tòa nhà của công ty Dương Hoa, hy vọng có thể phỏng vấn một hoặc hai người nào đó của Dương Hoa và viết một số tin tức độc quyền về việc thăng chức và tăng lương.
Dương Hoa hiện tại đang bị những tập đoàn này áp đảo, người trong toàn bộ công ty đều làm việc ngày đêm không ai có thể nghỉ ngơi, ai có thời gian để đối phó với các phương tiện truyền thông tin tức cho được?
Tất nhiên, không chỉ có Dương Hoa là thiếu may mắn mà còn có rất nhiều công ty hợp tác chặt chẽ với Dương Hoa khác nữa.
Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan của Lí Ái Vân thì không nói rồi, cũng đồng dạng bị cắt đứt nguồn cung cấp, sản phẩm của công ty không thể sản xuất, thậm chí không thể giao hàng đúng hạn, và sẽ phải đối mặt với một số tiền bồi thường khổng lồ bất cứ lúc nào.
Vì điều này, ngay cả khi ban đêm Tô Nhan cũng không thể nào ngủ được.
Một số công ty khác có quan hệ mật thiết với Dương Hoa cũng vậy. Điển hình nhất là công ty điện tử Trung Hào.
Công ty này quy mô không quá lớn, chỉ có một xưởng nhà máy điện tử, trong nhà máy cũng không có quá nhiều nhân viên, nhà máy có lịch sử lâu đời và thuộc doanh nghiệp dòng họ, đến nay đã có bề dày bốn mươi năm, những nhân viên cũ ở lại nhà máy điện tử đều là những người chuyên nghiệp..
Nhưng lúc này, xưởng sản xuất điện tử này liền bị dừng sản xuất rồi.
Chủ tịch hội đồng quản trị và một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đang ngồi trong một văn phòng nhỏ, mỗi người đều cau mày hút một điếu thuốc.
Chủ tịch của Trung Hào, ông Chung Hào là một người đàn ông trung niên gầy với tóc mai trắng. Ông ấy ăn mặc không sang trọng, thậm chí có chút xuề xòa. Không phải ông ấy không có tiền mà là ông ấy đã cam kết làm từ thiện trong những năm qua.
Số tiền ông ấy kiếm được là để xây dựng trường tiểu học Hy vọng hoặc ủng hộ trẻ em ở các vùng núi xa xôi.
Cũng vì cái này mà ông ấy không quan tâm đến chất lượng cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện đi lại. Chính vì vậy, Chung Hào rất có danh tiếng trong lĩnh vực này, mọi người đều kính nể ông ta.
Vì điều này, Lâm Dương đã để Mã Hải ký một số thỏa thuận lớn với Chung Hào, và giao một số lượng lớn dụng cụ dược phẩm †rong nhà máy cho Chung Hào.
Nhưng mà hôm nay, tất cả các dụng cụ đều không còn được sản xuất nữa. Vì nguồn cung cấp của họ… cũng bị cắt đứt rồi…
Không có nguyên liệu thì làm sao mà sản xuất?
Nhà máy trực tiếp lâm vào tình thế khó xử.
“Ông chủ, những người đó đến rồi!” Đúng lúc này, một nhân viên chạy vào hướng tới phía Chung Hào nói.
Trung Hào hơi ngẩng đầu, cau mày hít một hơi của điếu thuốc trên tay: “Để bọn họ vào đi, hôm nay đem lời nói nói cho rõ! Để đỡ cho họ còn đang lo lắng!”
Nói xong ông dập tàn thuốc rồi đi ra ngoài.