Chương :
Chung Hạo mỉm cười, sau đó hỏi: “Bên ngài cần muộn nhất là khi nào?”
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước ngày .”
“Ngày tháng này à? Chỉ còn ngày nữa là….”
“Thời gian eo hẹp, nhưng không còn cách nào. Nếu gặp khó khăn có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, Dương Hoa sẽ giúp ngài giải quyết!”
“Giám đốc Tiền nói gì vậy? Ngài đừng lo, tôi nhất định sẽ giao trước ngày !” Chung Hào tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói.
“Haha, có lời này của giám đốc Chung thì †ôi yên tâm rồi!” Giám đốc Tiền thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui mừng.
“Ông chủ, chúng ta không có nguyên liệu, làm sao giao được mấy dụng cụ này?” Nhân viên bên cạnh nóng nảy, nói thầm.
Nghe thấy lời này, giám đốc Tiền sửng sốt: “không có nguyên liệu? Có phải vậy không giám đốc Chung?”
“Không sao, không sao, bên tôi còn một đợt nguyên liệu chưa dùng đến, đừng lo, không sao đâu, bên tôi sẽ giao hàng đúng hẹn!” Chung Hạo vội vàng nói.
Giáo đốc Tiền tỏ vể bối rối, thấy Chung Hạo không chịu nói, ông cũng không hỏi thêm.
“Giám đốc Chung, tôi biết gần đây có một số người để trả thù nên đã đi gây sự với người hợp tác cùng Dương Hoa. Nếu ngài có vấn đề gì không giải quyết được, xin hãy nói cho chúng tôi biết, có được không?” Giám đốc Tiền nghiêm túc nói.
“Giám đốc Tiền yên tâm, chúng tôi thì có chuyện gì được chứ? Không sao hết!” Chung Hào cười nói.
Giám đốc Tiền mang theo vô vàn hoang mang rời khỏi.
Ngay khi giám đốc Tiền rời đi, tất cả nhân viên xung quanh đều đứng lên.
“Ông chủ, chúng ta không có nguyên liệu, vậy… phải làm sao để giao hàng đây?” Một người chua chát hỏi.
“Chưa bàn đến việc có tìm được nhà cung cấp nguyên liệu hay không, cho dù có tìm được thì bây giờ cũng không kịp đi nhập hàng.” Một người khác buồn rầu nói.
Mọi người sốt ruột vô cùng.
Chung Hào không nói gì, đi tới bên cạnh ghế đẩu ngồi xuống, lấy ra bao thuốc, châm một điếu.
Hút hết lại châm tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại như thế hết tâm nửa bao, Chung Hào mới khó khăn ngẩng đầu lên, khàn giọng nhìn mọi người: “Tháo dỡ hết máy móc của nhà máy xuống, lấy linh kiện của máy móc về để gia công.”
“Cái gì!?” Mọi người đều bị shock.
“Giám đốc Chung, ngài… ngài bị điên rồi?” Chủ quản run rẩy nhìn ông, hai mắt mở †o.
“Không có thời gian để giải thích, chúng †a chỉ có ba ngày, chúng ta không thể trì hoãn việc ra mắt loại thuốc mới của Chủ tịch Lâm. Nhanh chóng tháo gỡ trang thiết bị, sản xuất thâu đêm!” Chung Hào đột nhiên ra lệnh.
Thấy thái độ cứng rắn của Chung Hào, mọi người đành chịu thua.
“Không được tháo ral”
Đúng lúc này, một nhân viên già hơn tuổi đứng ra che trước máy móc. Nước mắt lưng tròng nhìn Chung Hào: “Giám đốc Chung, Đây là máy móc mà cha ngài để lại cho ngài. Nếu ngài tháo nó ra…”
“Chú Lưu, con biết, con biết mà, thế nhưng… Làm người phải không thẹn với lòng, nếu cha còn sống, ắt sẽ hiểu cho con!” Hốc mắt Chung Hào đỏ bừng, khàn khàn nói.
“Không! Không được tháo chúng, tóm tại tôi còn ở đây thì không ai được phép tháo chúng ra!” Chú Lưu đau đớn kêu lên.
Nhưng Chung Hào không quan tâm.
Anh đi qua, cứng rắn ép chú Lưu đi.
Chú Lưu bật khóc ngay tại chỗ, gào thét không ngừng.
Mọi người hai mắt đỏ bừng, lén lau nước mắt, tiến lên tháo dỡ trang thiết bị.
Đêm nay nhà máy của Chung Hào đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng những công nhân ở đây đều hiểu rõ, đây có lẽ là lần sản xuất cuối cùng nhà máy…