Chương :
Khách ăn trong nhà hàng đều cau mày.
Thấy người quản lý chạy đến, mỉm cười nói: “Vương công tử, có chuyện gì sao?”
“Tối nay bổn công tử sẽ tổ chức tiệc ở đây, vị trí này hướng ra sông, rất tốt, hãy nói với những vị khách kia rằng tôi đã bao trọn nhà hàng này, bảo bọn họ lập tức rời đi ngay!
Có hiểu không? Bắt đầu từ lúc này trở đi, chỗ này sẽ trở thành địa điểm riêng”, cái tên Vương công tử kia lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím, mỉm cười nói.
“Chuyện này … Vương công tử, cậu làm như vậy thì làm khó chúng tôi quá, cửa hàng của chúng tôi vừa mới khai trương, liền xuất hiện sự kiện đuổi người như vậy…sau này chỉ e rằng khó có thể kinh doanh được”, người quản lý nhà hàng bất lực nói.
“Con mẹ nó đừng có mà quanh co với tôi, kêu anh đi bảo thì bảo đi, có tin ông đây gọi người đập nát cái nhà hàng này của anh hay không?”
Vương công tử bực bội, nheo mắt hét lên.
Người quản lý kia không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bảo nhân viên phục vụ đến nói chuyện với khách.
Tuy nhiên, ngay sau khi thông tin được lan truyền, một số khách đã lập tức từ chối nhận.
“Tại sao? Tôi đến nhà hàng để ăn uống tiêu tiền, không phải là không trả tiền, tại sao lại bảo chúng tôi sang nhà hàng khác ăn?”
“Đúng vậy, thật quá đáng?”
“Tôi không đi đấy!”
Một số vị khách gắt gỏng đã trực tiếp từ chối chuyện này.
Nhưng cũng có nhiều khách hàng chọn cách đổi nhà hàng.
“Chào hai vị, nếu thuận tiện, có thể mời hai vị đổi sang nhà hàng khác được không?
Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không tính phí bữa ăn hôm nay của hai người”, một nhân viên phục vụ đi đến bàn ăn của Lâm Dương, mỉm cười nói.
“Các người làm kinh doanh như vậy, e rằng sau này không chống đỡ nổi bao lâu”, Lâm Dương nhíu mày nói.
“Chúng tôi cũng biết điều đó, nhưng…cũng không còn cách nào khác, không nên chọc giận vị Vương công tử kia”.
Người phục vụ cố nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói lại tràn ngập sự bất lực.
“Vương công tử?
Lâm Dương cau mày, nhìn về phía đoàn người, lên tiếng hỏi: “Tên Vương công từ này có người chống lưng to rất mạnh sao? Có năng lực như vậy à?”
“Bọn họ có người chống lưng rất lón! Gia tộc của bọn họ là gia tộc lớn của Dương Hoa, tiên tài giàu có, không ai dám khiêu khích họ!”
„ nhân viên phục vụ thở đài nói.
“Dương Hoa chống lưng?”
Sắc mặt của Lâm Dương trở nên lạnh lẽo.
Xem ra đây không phải là lần đầu tiên vị Vương công tử này làm loại chuyện này, nếu không, bồi bàn làm sao có thể biết rõ anh ta như vậy? “Đúng vậy, bọn họ đều là thành phần cao cấp của Dương Hoa, lại có thế lực! Ở Giang Thành này nào có ai đám chọc giận bọn họ? Nếu chọc giận rồi, thì bọn họ liên mời bác sĩ Lâm đến, khi đó ai dám khiêu khích nữa!”
„ nhân viên phục vụ liên tục thở đài.
Đôi mắt của Lâm Dương đột nhiên bị bao phủ bởi tâng băng giá lạnh.
Tô Nhan không khỏi giật mình.
Cô chưa từng thấy Lâm Dương lộ ra ánh mắt như vậy.
“Bác sĩ Lâm là người cao quý! Nếu biết Dương Hoa có những tên khôn nạn như vậy, nhất định sẽ rất tức giận!”
„ Tô Nhan lúc này mới hoàn hôn, lạnh lùng nói.
“Dương Hoa bây giò làm ăn lón, trong công ty có nhiều người như vậy, không thể tránh khỏi có sâu bọ, nhưng chúng ta đâu có thể quản được loại chuyện này? Mùi hai vị đi chỗ khác dùng cơm có được không, nếu để Vương công tử phát khùng, quản lý đen đủi, e rằng chúng tôi cũng sẽ liên lụy theo! Thưa hai vị, xin hãy giúp chúng tôi”
„ nhân viên phục vụ đưa ra lời xin giúp đỡ.
Tô Nhan thỏ đài nói với Lâm Dương: “Lâm Dương, chúng ta đổi nhà hàng thôi”
“Không, ăn ở đây đi” , Lâm Dương bình tĩnh nói.