Chương :
Tại sao có thể như vậy?
Mọi người đích có lối suy nghĩ đều nhanh chóng ngưng lại.
Lâm Dương đi đến ngồi xuống một cái ghế, sau đó lấy ra từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra.
Mã Hải vội thêm lửa.
“Lâm Đổng, tôi sai rồi.”
Vương Hào hít một hơi thật sâu, trâm giọng nói: “Xin cho … tôi một cơ hội nữa.
“Tôi nên cho như thế nào?”
Lâm Dương hít sâu điếu thuốc, khàn khàn ôi muốn hỏi ông một chút, Dương Hoa nói: này, cuối cùng là của tôi, hay là của nhà ông?”
“Đương nhiên là của Lâm Đổng.” Vương Hào thấp giọng nói, sau đó nghiêng đầu.
Vương Tử đầu rối loạn, cả người run run, lập tức chạy tới, quỳ rạp trên đất.
“Lâm Đổng, tôi. .. Tôi biết sai rồi, van cầu ngài cho … nữa tôi một cơ hội, ta cam đoan về sau không bao giờ… nữa đắc tội ngài , tôi khẳng định sửa lại mắt, không dám mạo phạm ngài nữa!”
“Có nghĩa là không mạo phạm tôi, lần sau cậu sẽ mạo phạm những người khác?”
Lâm Dương hỏi.
“Không không không, tôi tôi tôi. .. Tôi không có ý đó!” Vương Tử rối rắm, vội vàng lắc đầu.
“Thôi, hỏi lại cũng vô dụng!”
Lâm Dương khoát tay áo, thản nhiên nói: “Đem bọn họ đuổi khỏi công ty đi, còn nữa…
đem Vương Tử này đánh gãy chân đi.”
Lời này vừa xong, cả người Vương Tử run rẩy.
“Lâm Đổng!”
Vương Hào nóng nảy, vội la lên.
“Như thế nào? Cảm thấy được tôi xử phạt quá nhẹ? Có phải muốn tôi phế cả tay chân anh?” Lâm Dương mặt không chút thay đổi nhìn Vương Hào.
Vương Hào sắc mặt tái nhợt, hai tay siết chặt, cắn răng nói: “Lâm Đổng, làm người hãy cho người khác một con đường sống , tôi thừa nhận, việc con tôi làm xác thật không còn gì để nói, đúng là xúc phạm ngài, nhưng người không biết không có tội, nếu hắn biết ngài là Lâm Đổng, lại sao lại trêu chọc ngài? Cho nên tôi hy vọng ngài có thể cho hắn một cơ hội để hối cải! Như vậy đối với tối và ngài đều tốt!”
“Nếu mà tôi không phải Lâm Đổng thì sao?” Lâm Dương lập tức hỏi.
Vương Hào sắc mặt căng thẳng.
“Hắn hẳn là không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này đi? Nếu đổi lại là một người không có quyền không có thế, bị hắn khi dễ , vậy người kia tìm ai để giải oan? Ông… sẽ lại cho hắn cơ hội đi?” Lâm Dương lãnh đạm nói.
“Cái này không liên quan đến chuyện của tôi!” Vương Hào trầm nói.
“Tôi đây vì sao phải cho hắn một cơ hội?
Cái này cũng không liên quan đến chuyện của tôi.” Lâm Dương lắc đầu nói, tiếp đó phất tay, ý bảo Mã Hải nghe theo.
“Lâm Đổng!”
Vương Hào lúc này hét lớn một tiếng.
Lâm Dương không khỏi hướng về phía hắn nhìn lại.
Đã thấy hắn hai mắt tròn xoe, lạnh lão mà quát: ‘Lâm Đổng! Tôi cần phải nói cho ngài biết! Nếu ngài thực sự bức chúng tôi đến đường cùng! Đối với Dương Hoa không có gì tốt!!”
“Ồ? Ông muốn như thế nào? ?”
Lâm Dương hứng thú, nhìn thấy hắn hỏi.
“Như thế nào? Hừ, Lâm Đổng, tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi cũng không phải dễ coi thường, chó cùng thì rứt dậu, huống chỉ là người? Hiện tại Dương Hoa thế cục căng thẳng như thế! Hai mặt đều là địch, nếu bên trong xuất hiện thêm vấn đề lớn, đối Dương Hoa mà nói, chính là một cái tổn thất rất lớn!
Ngài cũng đừng bức ta quá mức, cá chết lưới rách!!” Vương Hào tức giận nói.