Chương :
Lâm Dương không ngờ rằng Trung Hào sẽ đánh đổi mọi giá cho lô hàng của mình như vậy, thậm chí mấy ngày liền không ngủ … Anh hít một hơi thật sâu và châm một điếu thuốc lên trong vô thức. Thư ký Lục bên cạnh cũng ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại lúc nấy mình có mắng anh ta, nay lại có chút áy náy.
“Tiểu Tân, anh về trước đi, Dương Hoa hoàn toàn chịu trách nhiệm về chỉ phí chữa bệnh cho Trung Hào. Tôi sẽ cử những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện đến chăm sóc Trung Hào.
để chắc chắn anh ấy khỏe lại!” Giọng Lâm Dương khàn khàn nói. “Cảm ơn Lâm tổng!”
Tiểu Tân vô cùng vui mừng, vội vàng cúi đầu cảm ơn Lâm Dương. “Không có gì, trở về đi.”
“Lâm tổng, những máy móc kia…” “Làm sao chúng tôi không hiểu được cách thức vận hành của những thứ chúng tôi thiết kế ra chứ? Đừng lo lắng nữa, anh trở về đi.” Lâm Dương cười. “Vâng, Lâm tổng, nếu máy móc có vấn đề gì, cứ liên hệ với tôi.” “Được.” Tiểu Tân nhảy xuống xe, vẫy tay với Lâm Dương rồi lái xe đi. “Lâm tổng, một người làm ăn có lương tâm như vậy, không thể để anh ta sụp đổ trong khốn khó được.” Thư ký Lục quay đầu lại, mắt cô đã đỏ hoe. “Tôi biết… Tôi sẽ để Mã Hải phân bổ ba tỷ, đầu tư vào công ty kỹ thuật điện tử Trung Hào và vực dậy nó.”
“Vâng, Lâm tổng.” “Tuy nhiên, nếu vẫn không giải quyết đám người kia, mọi chuyện sẽ không xử lý tận gốc được.” Lâm Dương nghĩ.
Anh ta dập điếu thuốc trong tay, lại đưa thư ký Lục đi dạo một vòng quanh xưởng, thấy không có chuyện gì liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, người phụ trách công xưởng vội vàng chạy tới. “Lâm tổng, xảy ra chuyện rồi!!” Người đó hốt hoảng nói. ‘Xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương lo lắng hỏi. ‘Một đám người đến bên ngoài xưởng và nói rằng họ muốn lấy lại xưởng của chúng ta. Tôi đã nói là xưởng của Dương Hoa, nhưng họ lại nói là của họ. Họ đang bắt đầu đập phá đồ đạc rồi!” Người phụ trách nói, biểu cảm khóc không ra nước mắt. “Vậy anh mau gọi cảnh sát đi!” Thư ký Lục lo lắng.
“Vô dụng thôi, bọn họ đã cho tôi xem hợp đồng, đó là hợp đồng chính thức! Và … và trên hợp đồng có, có ghi…” Người phụ trách ngừng lại, có vẻ không dám nói ra. “Có ghi tên của người nhà họ Vương, và đóng dấu của Dương Hoa đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Vâng, vâng …” Người phụ trách vội vàng nói. Vẻ mặt của thư ký Lục rất vi diệu, dường như đã mơ hồ đoán được điều gì đó. “Đi, chúng ta đi xem.” Lâm Dương bình tĩnh nói, rồi dẫn người phụ trách và thư ký Lục đi về phía cổng. Vào lúc này, trước cổng rất hỗn loạn bởi tiếng nói, và nhiều tiếng la hét giận dữ liên tục ập đến. “ĐMI Tránh ra, nếu không tao cho mày nằm lại đây đó!”
“Sao lại tùy tiện mắng chửi người như vậy?
Tôi đã nói rồi, đây là xưởng ở Dương Hoal Nếu anh muốn tiếp quản hay nhận lấy, hãy trực tiếp đến trụ sở Dương Hoa. Đừng có mà tới đây đập phá!” “ĐM một tên bảo vệ quèn như mày còn dám đứng đây lý sự với tao, có †in tao chém đôi mày ra không?” “Vị này, tôi đã nói muốn nói chuyện tiếp quản xưởng thì hãy đến trụ sở Dương Hoa, nếu anh tiếp tục ở đây gây rối, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát.” “Gọi cảnh sát? Được thôi, tao có hợp đồng! Hiện tại chúng mày đang chiếm dụng trái phép xưởng của bọn tao! Mày báo đi, để cảnh sát tới xem ai sail” “Các người … đi, đi báo cảnh sát!” “Vâng!” “A ha, cho chúng mày tới đằng chân, chúng mày lại đòi lên đằng đầu sao?
Cút ngay!!!” “Không được vào!” “Chết tiệt, các anh em, lên, lôi chúng nó ra, ai không nghe lời cứ đánh cho tao!” “Vâng!” Rầm rầm vài tiếng, tình hình ở cổng chính lập tức trở nên hỗn loạn. “Lâm tổng, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay gấp như vậy.” Lâm Dương nói, sau đó liền đi Thư ký Lục gấp gáp nói. ‘Chưa cần tới. “Tất cả dừng lại đi!” Có ai đó hét lên, và đám đông tách ra ngay lập tức. “Xưởng trưởng!” Có người hô lên. Khung cảnh hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh hơn. “Mày là phụ trách của xưởng?” Người đàn ông đầu trọc với một vết sẹo trên mặt vừa hút thuốc vừa hét vào mặt người phụ trách. “Đúng vậy.”
Người phụ trách gật đầu, sau đó giới thiệu: “Lâm tổng đến rồi, đừng làm loạn nữa.” Anh †a vừa dứt lời, hiện trường lập tức yên tĩnh đến cực điểm, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Dương. “Lâm tổng thật sự đến đây sao?” “Trời ạ, thật sự là Lâm tổng!”
“Lâm tổng ở đây, vậy chúng ta yên tâm được rồi!” “Xin chào Lâm tổng!” Giọng nói huyên náo không ngừng vang lên. Những người trong xưởng rất phấn khởi. Nhưng gã trọc chế nhạo bọn họ: “Lâm tổng kia đến rồi? Như vậy chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều! Lâm tổng, chúng ta tới đây để lấy lại xưởng của nhà họ Vương! Đây là hợp đồng, anh có muốn xem một chút không?” Nói xong, anh ta lắc lắc một xấp giấy trên tay. “Không cần phải đọc nó, hợp đồng này của các anh là thật! Xưởng này, chúng tôi có thể trả lại cho anh! Nhưng anh phải đền bù tất cả những thiệt hại đã gây ra.” Lâm Dương nói. ‘Không thành vấn đề!
Tiền trong thẻ ngân hàng này đủ để trả! Anh kiểm tra tài khoản đi!” Người đàn ông mỉm cười, ném thẻ ngân hàng trong tay cho Lâm Dương. Mọi người đều cau mày, không còn nghỉ ngờ gì nữa, bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng mà tới… “Lâm tổng, có vấn đề gì không?” Người đàn ông đầu trọc liếc mắt, cười. “Không có vấn đề gì! Nhưng … xưởng vẫn không thể giao cho anh!” Lâm Dương nói.
Khi nghe đến đây, vẻ mặt của mọi người đều giật mình.
Người đàn ông đầu hói rất tức giận.
“Chủ tịch Lâm! Anh nói đây là ý gì? Anh đang đùa với chúng tôi à?”
“Hợp đồng đến hạn rồi, bôi thường thiệt hại thanh lý cũng được! Cuối cùng anh lại không chịu trả nhà xưởng cho chúng ta! Chủ tịch Lâm! Anh đang muốn ép chúng tôi vào đường cùng sao?”
Những người này tức giận đến mức sấn tới một bước.