Chương :
“Không phải, tôi chỉ là muốn nói cô biết, phương thuốc cô giao cho nhà họ Vương thật ra có chỗ sơ suất.”
Lâm Dương ngầng đầu lên nói, nhàn nhạt nhìn cô.
Lục Tuyết vừa nghe, trong nháy mắt mặt không còn một chút máu, cả người cũng lảo đảo, suýt chút nữa té lăn trêи đất.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh biết tôi đem phương thuốc cho nhà họ Vương?”
Lục Tuyết run giọng nói.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ta vội vã che miệng lại.
Nào có ai thừa nhận đơn giản như vậy? Nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp.
Lâm Dương xem ra đã nhìn thấu tất cả.
“Trước đó cô nói đi nhà vệ sinh, thật ra là ra khỏi công ty đi tới nhà hàng đối diện của công ty gặp người nhà họ Vương.
Thư Ký Lục, tôi thật sự không nghĩ tới, cô cũng là người của nhà họ Vương.
Nhìn bộ dạng Mã Hải đề phòng nhà họ Vương xem ra vẫn chưa làm đến nơi đến chốn.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh là lúc nào biết được chuyện này?”
Âm thanh Lục Tuyết run run hỏi.
“Mỗi người nhà họ Vương tôi đều giám sát, mỗi một hành động của bọn họ tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, bao gồm cả Lâm Huy, mỗi lần ông ta đi qua nhà họ Vương, lúc nào đi vào, lúc nào đi ra, tôi đều rõ ràng tất cả.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lục Tuyết không thốt nổi nên lời.
Toàn bộ nhà họ Vương, đều làm việc ngay dưới mí mắt của chủ tịch Lâm.
Thậm chí ngay cả Lục Tuyết cũng nằm trong phạm vi giám sát của bọn họ.
Chủ tịch Lâm đến tốt cùng là kêu ai làm? Nhà họ Vương cũng có biện pháp chống lại việc bị giám sát.
Vì sao lại bị chủ tịch Lâm liếc mắt một cái là nắm rõ toàn bộ? Lục Tuyết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau lưng ướt nhẹp.
Nhưng cô biết, bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi.
Lục Tuyết hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi đã phụ sự tín nhiệm của chủ tịch Hàn, xin lỗi….”
“Tại sao lại phản bội tôi?”
Lâm Dương hỏi dò: “Tôi nhớ Mã Hải đã cho rất nhiều đãi ngộ, theo lý mà nói thì cô không thiếu tiền, cũng không nên phản bội chúng tôi mới phải, có phải cô có nguyên nhân gì không?”
Bạn đang đọc truyện tại website Lục Tuyết ngập ngừng, thở dài nói: “Nhà chúng tôi là do… nhà họ Vương nâng đỡ lên.”
“Nâng đỡ?”
“Đúng, từ nhỏ tôi đã không có cha, mẹ tôi thì bị bại liệt chỉ nằm trêи giường, hoàn cảnh vô cùng cơ cực.
Nhà họ Vương đã trị bệnh cho mẹ tôi, chỉ trả tiền học và tiền sinh hoạt cho tôi, nên mới có tôi ngày hôm nay.
Vì lẽ đó yêu cầu của bọn họ… tôi đều sẽ đồng ý! Vào Dương Hoa cũng là bọn họ sắp xếp, thực tế là tôi ngồi lên vị trí này cũng là do bọn họ ở sau lưng sắp xếp.”
Lục Tuyết khàn giọng nói.
“Thì ra là vậy.”
Lâm Dương gật gật đầu, quay người lại nhìn mặt đất toàn tuyết trắng: “Vậy cô có biết, một mình cô đem phương thuốc này giao cho người khác, đối với Dương Hoa sẽ có tổn thất như thế nào không, bản thân cô thì ngồi mấy năm trong nhà giam? Cô bỏ qua những điều này sao?”
“Lấy sức ảnh hưởng của thuốc này, có lễ nửa đời sau tôi đều phải ở trong tù.”
Lục Tuyết cay đẳng nở nụ cười.