Chương :
Lâm Dương khẽ cười, nói với họ vài câu.
Nhưng hai người họ cũng không hiểu hết.
“Đừng vội, để tôi tuyên bố sự kiện đã.”
Lâm Dương cười nói.
Hai người gật đầu, tràn đầy chờ mong ngồi vào vị trí.
Ông Vương và Lâm Huy đang ngồi trong xe giật minh.
ột giờ nữa trôi qua, bây giờ đã giờ đêm.
PhanLâm dừng lại.
“Mọi người không cần xếp hàng nữa, ƈôи ȶɦịt khám từ thiện sẽ tiếp tục vào buổi chiều, mọi người cứ về nhà cơm nước nghỉ ngơi đi.”
Lâm Dương hô.
Những bệnh nhân phía sau nghe vậy, thở dài rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị kết thúc công viỆc.
Lúc này, Lâm Dương lại hô một tiếng.
“Nhưng mà trước đấy, tôi có một chuyện muốn tuyên bố.”
Mọi người đang rời đi nghe vậy liền dừng bước.
Lại thấy Anna, Jessie, Mạc Thanh và những bác sĩ nồi tiếng khắp thế giới đi đến.
Lâm Dương lấy ra vài tờ giấy từ trong tập tài liệu mà Mã Hải đưa cho, rải từng tờ lên mặt bàn.
“Chuyện tôi muốn nói là vấn đề mà rât nhiều người đang quan tâm hiện nay.
Đó là thuốc đặc trị nhồi máu cơ tim của Dương Hoa chúng tôi đã bị nghỉ ngờ là có vấn đề.
Bây giờ, tôi muốn nhân cơ hội này, báo cho tất cả người bệnh một chuyện, thuốc đặc trị nhỏi máu não của Dương Hoa chúng tôi không có vấn đề gì cả.
Đay là chứng chỉ do Hiệp hội y học Quốc tế và tô chức y tế quốc gia cấp cho sau khi thầm định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi! Cũng có cả chứng chỉ giám định do Hiệp hội y tế trong nước chúng tôi cấp.
Lúc nữa tôi sẽ đăng lên mạng, mọi người có thể lên xem.”
Mọi người ngạc nhiên.
Không ngờ Bác sĩ Lâm lại mang ra mấy thứ này.
“Ngoài ra, còn một cái khác!”
Lâm Dương cầm một tờ giấy lên.
“Đó lại là chứng chỉ giám định của nước nào vậy?”
Có người không nhịn được hỏi.
Lâm Dương lắc đầu: “Đây không phải là chứng chỉ giám định thuốc bên Dương Hoa Chúng tôi, mà là báo cáo giám định!”
“Báo cáo giám định?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Đúng vậy, đây là bản báo cáo giám định của những bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim nặng ở bệnh viện nhân dân Giang Thành.
Theo báo cáo, những bệnh nhân này trước khi bị nhồi máu cơ tim đều dùng một thứ có mâu thuẫn với dược tính của thuốc.
Đó là một cục xà phòng! Chính nó đã khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nặng.”
Lâm Dương nói to.
“Xà phòng??”
Vô số người hai mặt nhìn nhau.
“Xà phòng đó có nhãn hiệu gì?”
Một người vội vàng hỏi.