Chương :
“Mẹ! Mẹ đừng manh động!”
Tô Nhan cũng hoảng hốt, kéo lấy cánh tay của Hứa Ngọc Thanh.
“Mày buông tao ra! Tao không có đứa con gái bất hiếu như mày! Đề tao chết quách đi cho rồi! Đề tao chết quách đi! Hu hu hu…”
Hứa Ngọc Thanh điên cuồng vùng vẫy, một lòng muốn chết.
Tô Nhan không còn cách nào khác, chỉ có thề kề người lại gần một chút, đè thấp giọng nói: “Mẹ, được rồi! Con sẽ đi thuyết phục Lâm Dương.”
Hứa Ngọc Thanh nghe vậy liền lập tức không vùng vẫy nữa, chỉ liếc đôi mắt đẫm lệ nói: “Ái Vân, nếu trong lòng con vẫn còn có người mẹ này, thì con phải suy nghĩ cho mẹ! Mẹ nuôi con lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì! Bây giờ các con có tiền đồ rộng mở rồi, không thể cho mẹ sống những ngày tháng tốt hơn một chút được sao?”
“Được rồi, con biết rồi!”
Tô Nhan không còn cách nào nữa, chỉ có thể xoay người bước về phía Lâm Dương.
Lâm Dương đã đề ý thấy hết tất cả, không lén tiếng.
Tô Nhan nhìn anh một cái, kéo lấy cánh tay anh đi ra ngoài cửa.
Lâm Dương im lặng nhìn cô, dường như đang chờ đợi cô mở miệng.
Thế nhưng.
Sau khi đi ra khỏi cửa, Tô Nhan lại không hề nói gì, thậm chí còn không mở miệng, chỉ rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
Khoảng một phút sau, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà, nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Hứa Ngọc Thanh.
“Mẹ, mẹ cảm lấy số tiền này đi! Đây là tỷ Lâm Dương đưa cho mẹ, mẹ mang đi trả tiền đặt cọc trước đi!”
Lời này vừa dứt, Lâm Dương ở phía sau nhất thời ngây ngẩn.
“Cái gì? Có tỷ thôi sao? Keo kiệt thế?“ Hứa Ngọc Thanh không vui, nhìn tấm thẻ ngân hàng một cái, sầm mặt xuống: “Mẹ đã nghe nói rồi, chông của cô được bồi thường một khoản tiền lên đến mấy trăm tỷ mãi”
“Làm gì mà có nhiều đến vậy chứ! Mẹ, mẹ dừng suy nghĩ vớ vần nữa: Lại nói Lâm Dương anh ấy cũng dự định sẽ lấy số tiền này đi lập nghiệp nữa! Bây giờ anh ấy cũng phải tiết kiệm tiền để tiếp tục cuộc sống chứ à! Mẹ đừng ép anh ấy nữa!”
Tô Nhan cười khô sở.
Hứa Ngọc Thanh suy nghĩ một lúc, khẽ hừ một tiếng: “Được, con gái, vậy tạm thời mẹ sẽ bỏ qua cho nó trước! Có điều mẹ phải nói cho con biết, tỷ này vẫn không đủ! Ít nhất nó cũng phải lấy tỷ đề hiểu kinh với ba mẹ vợ của nó, nhiêu đó cũng chỉ bằng một phần mười số tiền của nó thôi! Không quá đáng chứ?”
“Mẹ…”
Tô Nhan sắp khóc luôn rồi.
“Được rồi được rồi, lần này mẹ sẽ khỏng cãi nhau với con nữa, nhưng con phải lo mà làm công tác tư tưởng cho chồng con đi, có tiền rồi thì liền không cần bố mẹ vợ nữa rồi sao? Nếu như vậy e là đến một ngày nào đó đến người vợ như con nó cũng đá đi luôn đấy!”
Hứa Ngọc Thanh hừ một tiếng, trực tiếp kéo Lý Giang rời khỏi căn nhà.
Hai người vừa đi, Tô Nhan mới có thề thở phào một hơi.
“Em có thề hỏi anh để lấy tiền mà, nếu như là em mở miệng, em cần bao nhiêu anh đều sẽ đưa.”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn cô nói.
“Lâm Dương, anh biết tinh cách của Tô Nhan em mà, tiền em có thể tự kiếm được, sö tiền đó của anh là thuộc về anh, hơn nữa vỏn dĩ anh không hề nợ em điều gì, em không có tư cách mở miệng đòi tiền anh.”
Tô Nhan lắc đầu nói.
“Nhưng em là vợ anh mà không phải sao?”
Lâm Dương nói.
“Vg?”
“ Tô Nhan hơi ngây ngần, khẽ cúi đầu khàn giọng nói: “Nhưng bao nhiêu nám nay em đã thật sự làm tròn nghĩa vụ của một người vợ chưa? Ngoại trừ là một người vợ trêи danh nghĩa ra, những điểm khác căn bản em không xứng đáng làm vợ anh!”
Lâm Dương sửng sốt.