Chương :
“Chính là công bằng cho mẹ của tôi!”
Lâm Dương trầm ngâm một hồi, sau đó đáp lại bằng chất giọng khàn khàn, câu nói này khiến Lâm Tử Yên vô cùng kinh ngạc, mặt bà ta biến sắc, nhất thời không thể tiếp nhận được.
“Bà có thể cho tôi sự công bằng này không?”
Lâm Dương hỏi lại.
“Công bằng? Hứ, công bằng cái gì chứ? Đừng có quá đắc ý như vậy! Mày chỉ là đứa con rơi, nói trắng ra là con ngoài giá thú! Đến người ấy còn không chịu nhận mày thì mày nghĩ mày là cái thá gì? Lâm Dương! Tao nói cho mày biết! Mày không có đường lui đề chọn đâu! Lần này gia tộc đã hạ lệnh rồi, nếu mày không phục thì không chỉ mình mày gặp rắc rối, mà cả Tô Nhan vợ của mày cũng không được yên đâu: Trước kia gia tộc có thể đạp đồ hết tất cả của mày, bây giờ cũng có thể làm được như vậy, hơn nữa còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần! Tao khuyên mày nên suy nghĩ nghiêm túc, ngày mai nhất định phải cho tao câu trả lời!”
Lâm Tử Yên “Hứ”
một tiếng liên đứng phắt dậy, bà ta cầm lấy chiếc túi bên cạnh, hậm hực bước ra ngoài.
Lâm Dương trầm tư nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Yên.
Anh không rời đi ngay mà tiếp tục ngồi trêи ghế, có như đang đợi điều gì đó.
Một lúc sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tiến vào bên trong nhà hàng và ngồi vào vị trí đối diện với Lâm Dương.
“Tra ra rồi chứ?”
“Tra ra rồi, Lâm Tử Yên sau khi rời khỏi đây đã cho xe đi đến khách sạn Cầm Giang, có thể bà ta sẽ nghỉ ngơi ở đó, sau khi lên xe bà ta còn gọi một cuộc điện thoại, nói rằng đang gặp chút rắc rối ở Giang Thành, bảo vài người ở Yến Kinh tới.”
Nghe đến đây, Lâm Dương đã hiểu, Lâm Tử Yên vẫn quyết định dùng đến bạo lực đề giải quyết vấn đề.
Bà ta không thích nhiều lời! Càng huống hồ, bà ta cực kì căm ghét thái độ hôm nay của Lâm Dương.
Rõ ràng chỉ là một đứa con rơi! Là thứ ăn hại không được thừa nhận! Dựa vào cái gì mà anh vẫn bình tĩnh ngạo nghề như vậy chứ? Có vẻ như anh chẳng xem Lâm Tử Yên ra gì! Chỉ là Lâm Tử Yên không thề ngờ được rằng, kể từ giây phút Lâm Dương bước chân vào nhà hàng này, mọi nhất cử nhất động của bà ta đều đã bị nhóm thám tử của Lâm Dương ghi lại hết.
“Mau sắp xếp đi, nhà họ Lâm phải đến bao nhiêu người thì nộp lại cho tôi bấy nhiêu người! Hiểu không?”
Lâm Dương mặt vô cảm nhìn thẳng vào người ngồi đối diện.
Người này có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Vâng, chủ tịch Lâm…”
“Đi đi.“ “Dạ.
Tên thám tử rời khỏi đó.
Lâm Dương chép miệng rồi cũng bước ra khỏi nhà hàng.
Nhưng vừa đi khỏi không bao lâu thì chuông diện thoại lại reo lên.
Lâm Dương liếc nhìn màn hình điện thoại, có chút giật mình, anh vội vàng nghe máy.
“Tú Lan, có chuyện gì thế?”
Lâm Dương hỏi.
Hóa ra là điện thoại của Trịnh Tú Lan.
“Thật ra… anh Lâm..
tối nay có thời gian không?”
Trịnh Tú Lan ở đầu dây bên kia rõ ràng là đang rất căng thằng, cần thận dè dặt hòi.
“Tôi nay? Đương nhiên là có thời gian rôi… sao thế?”
Lâm Dương không khỏi thắc mắc.
“Em muốn mời anh ăn cơm tối, không biết anh có nề mặt không?”
Trịnh Tú Lan giọng ngập ngừng do dự.
“À, anh còn tưởng là chuyện gì chứt Chỉ có vậy thôi à? Không thành vấn đề!”
Lâm Dương lập tức đồng ý ngay.