Chương :
Bởi vì anh biết, rất nhiều gia tộc tham gia đại hội điều có chung mục đích như vậy.
“Hiện tại ngày diễn ra đại hội đã đến rất gần rồi, chủ tịch Lâm, tôi cho rằng thời điểm này nhà họ Dương sẽ không dám ra tay với chúng ta đâu, cùng lắm thì cũng chỉ quấy rối một chút, đợi sau khi đại hội kết thúc, bọn họ mới quay lại xử lý chúng ta, chủ tịch Lâm, đợi đến lúc ấy cho dù tập đoàn Dương Hoa có lớn mạnh đến mức nào, cũng không thể thắng nổi nhà họ Dương đâu.”
“Vậy ý của anh là…”
“Nếu đã muốn hành động thì chúng ta phải nhanh hơn họ một bước! Phải đánh phủ đầu!”
“Đánh phủ đâu? Giám đốc Đỗ, anh nghĩ bây giờ chúng ta có thể đánh bại nhà họ Dương không?” Lâm Dương lạnh nhạt đáp.
Hiện tại Dương Hoa đang chịu tổn thất rất nặng nề, cho dù đã chiếm được thị trường của Chính Hoa và cả trăm công ty khác, nhưng trước mắt nội bộ vẫn chưa ồn định, khoan nói đến việc chuyển nhượng tài liệu, chỉ riêng những nhân tài được chuyển từ Yến Kinh đến mà chưa sắp xếp được vị trí hợp lý đã khiến anh rất đau đầu rồi.
Nếu bây giờ Dương Hoa vẫn cố chấp muốn đối đầu với gia tộc lớn mạnh này, thì chỉ sợ không cần bọn họ ra tay, Dương Hoa vì lục đục nội bộ mà cũng tự sụp đồ. Đỗ Nam An bỗng lắc đầu: “Chủ tịch Lâm, mục đích của chúng ta không phải là tiêu diệt nhà họ Dương, giả sử có muốn thì chúng ta cũng không đủ khả năng làm điều đó.”
“Vậy ý của anh là…”
“Chúng ta chỉ cần ngăn không cho nhà họ Dương đạt được mục đích ở đại hội, như vậy là đủ! Đỗ Nam An hạ giọng.
B.
Lâm Dương vừa nghe đã hiểu ra ngay ý đồ của Đỗ Nam An.
Nhà họ Dương không đạt được lợi ích từ đại hội thì Dương Hoa mới có cơ hội chiến đấu.
Nếu bọn chúng đạt được như ý nguyện thì Dương Hoa xem như tiêu đời.
Đến lúc ấy Đỗ Nam An đừng hòng thoát khỏi cái chết.
Còn Lâm Dương anh chắc chắn càng không có đường sống. “Tôi hiểu rồi, một lát sau anh đem toàn bộ trị liệu bàn giao cho Mã Hải, chúng ta phải tranh thủ hành động.” Lâm Dương hít một hơi thật sâu, hạ giọng ra lệnh.
“Vâng thưa chủ tịch.”
Đỗ Nam An gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Dương ngồi trước bàn làm việc, mắt nhìn vào đống tài liệu, vẻ mặt trầm tư.
Lúc này, cửa đột nhiên lại mở ra, một bóng người nhanh chóng tiến về phía bàn làm việc, đưa cho anh xấp tài liệu.
“Chủ tịch Phan, đây là toàn bộ động thái tối qua của người nhà họ Lâm, còn nữa, Lâm Tử Yên hiện tại đang đi đến Nha Sơn.”
“Nha Sơn? Vùng ngoại ô của Giang Thành? Bà ta đến đó làm gì?“ Lâm Dương thắc mắc.
“Không rõ.”
Lâm Dương nhìn lướt qua xấp tài liệu, suy nghĩ một hồi liền đứng phắt dậy.
“Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”
Thời gian Lâm Tử Yên đưa ra cho Lâm Dương sắp hết.
Lúc Lâm Dương vừa bước ra khỏi tòa nhà, Lâm Tử Yên liền gọi điện đến.
“Lâm Dương, mày suy nghĩ thế nào rồi?” giọng bà ta lạnh lùng vang lên.
“Rất xin lỗi, tôi không hề có chút hứng thú nào, tôi nói rồi, bà không thể cho tôi công bằng, vậy thì tôi không bao giờ hợp.
tác cùng các người.”
“Mày quyết định chống lại ý của gia tộc?“ Lâm Tử Yên vẫn giữ nguyên giọng điệu hách dịch.
“Gia tộc? Không phải tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi sao? Ở đâu ra gia tộc chứ?” Lâm Dương đáp lại.
“Được, Lâm Dương, đừng trách tao không cho mày cơ hội, hy vọng lát nữa quỳ trước mặt tao, mày vẫn có thể nói ra được những lời này.” Lâm Tử Yên tức giận, vừa dứt lời đã cúp máy.
“Phu nhân, bây giờ phải làm sao?”