Chương :
Nhân viên phục vụ mang đến rượu vang và đồ ngọt cao cấp.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi anh có còn cần phục vụ gì nữa không ạ?” Trên mặt Giản tràn ngập nụ cười nhẹ, hướng về phía Lâm Dương hỏi.
“Nhiêu đây là đủ rồi, cô đi trước đi.”
Lâm Dương nói.
“Vâng ạ, chủ tịch Lâm, nếu như có cần gì, xin cứ nói với nhân viên phục vụ của chúng tôi bất cứ lúc nào!” Giản nói, rồi vỗ vỗ tay.
Sau đó, hai cô gái ăn mặc nhẹ nhàng tràn đầy nét thanh xuân tươi đẹp bước vào.
Các cô duyên dáng đứng ở bên cạnh Lâm Dương, đồng loạt cung kính nói: “Xin chào chủ tịch Lâm.”
Lâm Dương cau mày.
Lại nghe Giản nói: “Phục vụ chủ tịch Lâm cho tốt, hiều rõ chưa?”
“Vâng thưa chị Giản!”
Hai người không ngừng gật đầu như gà con mồ thóc vậy.
Lúc này Giản mới rời đi.
Sau đó, hai cô gái kia mới dùng ánh mắt vừa mong đợi lại vừa nóng bỏng nhìn Lâm Dương, trên khuôn mặt hai người đã đỏ hồng một mảnh.
Thật là… đẹp trai quá đi! Còn đẹp trai gấp một vạn lần so với trên tivi.
Trời ạ, tôi lại được đứng gần bác sĩ Lâm đến như vậy, không phải là tôi đang nằm mơ chứ?
Hai cô gái kích động nghĩ, hận không thể lập tức nhào vào lòng Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương không hề nhận ra suy nghĩ của hai cô gái đang ở bên cạnh này, mà nhìn ra cửa sổ sát đất ở trước mặt.
Chính giữa phía ngoài cửa sổ chính là gian trưng bày của buồi đấu giá.
“Khốn nạn! Chủ tịch Lâm, chỗ ngồi khách quý này của chúng ta nằm ở sát bên lề của tất cả các chỗ ngồi của khách quý khác! Hội bán đấu giá Long Đằng thế mà lại sắp xếp cho chúng ta chỗ ngồi sát ngoài cùng! Thật đáng ghê tởm!”
Huỳnh Lam đột nhiên đập bàn, giận dữ đứng dậy nói: “Chủ tịch Lâm, tôi lập tức bán đấu giá Long đi tìm Hội trưởng của Hội Đằng, hỏi ông ta cho rõ nguyên nhân! Ông ta đây là đang xem thường chúng ta sao?”
“Khoan đã!” Lâm Dương nhàn nhạt cất tiếng.
Huỳnh Lam dừng bước chân, nhìn Lâm Dương.
“Bình tĩnh đừng nóng vội!”
“Chủ tịch Lâm…”
“Trước khi chưa làm rõ ngọn ngành sự việc, đừng manh động như thế, rất không lý trí”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó nhìn về phía cô gái bên tay trái, mở miệng nói: “Cô tên là gì?”
“Chủ tịch Lâm, tôi tên là Doãn Khiết, là sinh viên năm tư của đại học Thanh Đô, tôi đến đây đề làm thêm.” Cô gái bên trái kích động nói.
Cô gái bên phải thấy vậy, trên mặt toàn là dáng vẻ ghen tị.
Nhưng Lâm Dương không đề ý, chỉ mở miệng hỏi: “Doãn Khiết, vậy cô có biết chỗ ngồi dành cho khách quý bên cạnh là để lại cho ai không?”
“Chỗ ngồi dành cho khách quý bên cạnh sao? Tôi nghe nói là giữ lại cho khách đến từ Tây Vân!” Cô gái tên Doãn Khiết suy nghĩ rồi nói.
“Khách đến từ Tây Vân?” Đầu mày Lâm Dương liền cau lại “Nhà họ Kim ở Tây Vân?”
Huỳnh Lam lập tức thất thanh.
“Nói như vậy, có lẽ là hợp tình hợp lý rồi Lâm Dương nhàn nhạt nói: “E là những chỗ ngồi dành cho khách quý còn lại, cũng đều là để lại cho một số gia tộc thuộc thế giới ngầm, như Dương Hoa chúng ta, trước mắt vẫn chưa đủ sức đấu với bọn họ, Hội trưởng Long Đằng đương nhiên sẽ không để cho chúng ta ngồi ở vị trí chính giữa rồi!”
Huỳnh Lam im lặng gật đầu, không phát ra tiếng.
“Doãn Khiết, cô có biết chỗ ngồi dành cho khách quý ở chính giữa kia là chuẩn bị cho ai không?” Lâm Dương lại nghiêng đầu qua hỏi cô gái.