Chương :
Huỳnh Lam ngây ngốc nhìn bông hoa Thu Huyền ở trên gian trưng bày kia, trong đầu loạn đặc như hồ dán, nhưng rất nhanh sau rốt cuộc ông cũng hiều rõ được rồi!
Vốn dĩ trước khi Lâm Dương đến đây đã chuẩn bị bông hoa Thu Huyền này rồi! lại giao nó cho Hội bán đấu giá Long Đằng, nhờ người của Thương hội Long Đằng tiến hành bán đấu giá.
Tuy rằng bông hoa Thu Huyền này nhìn thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần là bác sĩ Lâm ra giá, giá trị của nó sẽ :rở thành vô cùng mê ly, không thề đoán được, thậm chí sẽ bởi vì suy nghĩ chủ quan của con người mà gia tăng giá trị lên đến vô hạn.
Dù sao… đến bác sĩ Lâm kia cũng xem trọng như vậy, lẽ nào nó có thể là một vật tầm thường được sao?
“Chủ tịch Lâm, nó thật sự là ở mức giá này sao?“ Huỳnh Lam cần thận từng ly từng tí hỏi.
“Đương nhiên không đến, giá thành không tính ra, có thể là đến tỷ cũng chưa tới.”
“Vậy anh thế này không phải là cố tình đầy giá lên cao sao? Hơn nữa… vì sao Long Đằng lại đặt ra cái giá cao như vậy?”
Huỳnh Lam liền hỏi.
“Bởi vì đây là cái giá sau khi Long Đằng đã bàn bạc với tôi, tuy rằng giá thành của nó không thể so sánh với giá cả của c e đấu giá, nhưng tất cả giá trị bao hàm thực sự của nó vẫn vô cùng đáng giá, dù sao thứ mà những đại gia này không thiếu nhất chính là tiền, còn việc tôi cố ý hét giá lên cao cũng là đã có được sự đồng ý của Long Đằng, phải biết rằng, cái giá bán đấu giá được ra càng cao, phần trăm mà bọn họ nhận được cũng càng nhiều, Định Mao là một thương nhân chính hiệu, có tiền đề kiếm thì tại sao ông ta không muốn chứ?”
Huỳnh Lam nghe vậy, lúc này mới gật gật đầu.
Chẳng trách chủ tịch Lâm lại một hai cứ nhất quyết ngồi lại đây như vậy.
Thì ra là anh đã có một chiêu như vậy!
Huỳnh Lam mạnh mẽ thở phào một hơi.
Chủ tịch Lâm rốt cuộc cũng là chủ tịch Lâm mà.
hẩn y ở Sau khi Lâm Dương ra tay, giá của hoa Thu Huyền một đường tăng cao, cho đến khi nâng lên tới mức giá nghìn tỷ!
Hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Cuối cùng, bông hoa Thu Huyền này.
được vị khách quý ngồi trong phòng VIP số trên tầng mua.
Vô số người lực bất tòng tâm, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Chủ tịch Lâm, nói như thế này, ít nhất chúng ta cũng đã có hơn nghìn tỷ tiền vốn đề đấu thầu rồi?” Huỳnh Lam vô cùng vui mừng, kích động nói.
“Đúng vậy, có điều chừng này vẫn chưa đủ.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Vậy chúng ta bán thêm mấy bông nữa đi!“ Huỳnh Lam cười nói.
Lâm Dương lại lắc đầu.
“Nếu bán nhiều những thứ đồ như thế này, thứ nhất sẽ không thề bán được với giá cao như vậy, thứ hai là cũng sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, cho nên laoïj mua bán này, làm lần đầu tiên thì được, nhưng làm thêm vài lần sẽ chỉ khiến cho bản thân không vui vẻ!”
Huỳnh Lam gật gù gật đầu đồng ý.
Nhưng đột nhiên ông cũng không còn lo lắng nữa.
Chủ tịch Lâm đương nhiên là đã co dự: định sẵn rồi.
Hoa Thu Huyền được bán ra một cách nhanh chóng, cũng tính là đã tích lũy thêm cho Lâm Dương một khoản tiền vốn, bây giờ anh chỉ có nguồn vốn cơ bản đề đấu thầu núi Tử Khoáng.
Tính lại số tiền trong tay cũng đủ để anh có thể ra giá mấy vòng.
X..
Bây giờ chỉ cần xem xem giá trị thực sự của núi Tử Khoáng rốt cuộc là mức độ nào.
Lâm Dương suy nghĩ.