Chương :
Nhưng sau khi nghĩ đến núi Tử Khoáng tương lai sẽ mang đến cho gia tộc lợi nhuận khổng lồ, bọn họ vẫn cảm thấy loại đầu tư này là đáng giá.
“Tăng giá!”
Lúc này, cậu Ba nhà họ Dương đột nhiên trầm giọng hét.
“Cậu chủ, không nói với gia tộc một tiếng sao?”
Người bên cạnh lập tức hỏi.
“Đã đến lúc này có nói cũng không kịp nữa rồi, lấy được núi Tử Khoáng trước rồi nói!”
Cậu Ba nhà họ Dương trầm giọng nói.
Những người trong phòng VIP gật đầu.
Người nhà họ Dương tập tức hô lên tiếng.
“ triệu tỷ!”
Lời này vừa dứt, hiện trường lại xôn xao một lần nữa.
Huỳnh Lam xoay người nhìn chủ tịch Lâm.
Ông đã có hơi không dám hét giá nữa rồi.
Tuy nhiên Lâm Dương lại tự mình đứng lên, đi ra bên ngoài phòng VIP, nhìn những người bên dưới, bình tĩnh nói: “ triệu ty!”
Người nhà họ Dương nghe xong đều không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.
Hô hấp của các khách mời đều sắp cứng lại rồi.
Cái gì gọi là đại gia? Có lẽ chính là đây chứ đâu! Nhưng với tài lực hiện nay của Dương Hoa, thật sự nếu muốn trả hết chừng này tiền, vậy chắc chắn trăm phần trăm là phải bán Dương Hoa đi rồi.
Nếu như bán Dương Hoa di để lấy được núi Tử Khoáng, nghiêm túc mà nói thì chủ tịch Lâm cũng không thiệt.
Nhưng thấy cách mà chủ tịch Lâm hét giá như thế này, hôm nay anh căn bản là bắt buộc phải lấy được! Nhất định phải lấy cho bằng được núi Tử Khoáng: Ai cũng đều không ngăn cản được: Lần này, cậu Ba nhà họ Dương do dự rồi.
Cái giá này nhà họ Dương cũng không dám nhận loạn… “Cậu Ba, cái này vượt quá nhiều so với dự toán rồi, hay là thôi đi.”
Người bên cạnh khuyên nhủ.
“Không sai, triệu tỷ, tính thêm cả giá thành khai thác, đầu tư trước sau, còn có nhân lực và thời gian, cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu, quả thực không dễ dự tính.”
Lại có người khuyên nói.
Cậu Ba nhà học Dương im lặng gật gật đầu.
Trêи thực tế anh ta cũng suy nghĩ như vậy.
Thế mà ngay tại lúc này, Lâm Dương ở bên kia lại lên tiếng.
“Lại tăng thêm tỷ tỷ nữa hả? Suy cho cùng thì cũng quá không phóng khoảng rồi, con người tôi ấy à, mua đồ trước giờ đều chỉ thích thứ càng tốt, về phương diện giá cả này không quá đề ý! Một số gia tộc không có thực lực nào đó vẫn nên rút lui sớm thì sẽ thích hợp hơn dấy!”
Lời này vừa nói, cậu Ba nhà họ Dương – ngầng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương ở bên kia.
“Cậu chủ, hắn ta đang cố ý dùng kế khích tướng đề kϊƈɦ thích cậu đây, cậu dừng để mắc bảy của hắn!”
Người bên cạnh sốt ruột nói.
“Tôi biết, nhưng nếu như mất hết mặt mũi lại không lấy được núi Tử Khoáng, cậu nghỉ chúng ta quay về có thể giải thích được với gia tộc không?”
Cậu Ba nhà họ Dương hừ lạnh nói.
“Cậu chủ…”
“Tiếp tục tăng giá!”
Cậu ba nhà họ Dương hét lên.