Chương :
Lời nói có một chút thần kinh.
Người cũng có chút cổ quái.
Dương Trọng nghe tiếng, kích động không thôi, cũng vui sướng tới cực điểm.
“Bác sĩ Lâm, anh hiện tại đã tỉnh ngộ, thời gian không muộn! Chúng tôi Dương thế gia cũng không phải không thể tha thứ anh! Anh còn không mau nói đám cầu tử thả tôi ra? Cầu trảo của bọn họ làm đau bản thiếu!” Dương Trọng hừ một tiếng, vùng vẫy kêu to.
Nhưng lời này vừa buông ra, Dương Phi Dương bên kia vội quát khẽ: ‘Câm miệng!”
Dương Trọng ngần ra, không thể lý giải Nhị thúc lời này là có ý gì.
Mà khi anh ta nhìn lại cha mình, mới ý thức được không thích hợp.
Đã thấy cha mình thần sắc bàng hoàng nhìn về phía trước, nhìn về nam nhân đứng phía trước ông.
Lâm tổng!
Dương Trọng cũng không nhịn được nhìn lại.
Liếc mắt một cái, anh tựa như bị sấm đánh.
Tự trách?
Hối hận?
Không!
Trên người Lâm tổng, nào có những điều này?
Trên người anh, lập tức chỉ có điên cuồng! Chỉ có dữ tợn! Chỉ có bệnh tâm thần cùng liều lĩnh…
Đã thấy Lâm Dương phất tay lên, người bên cạnh lập tức đưa cho anh một cây đao.
Lâm Dương hai mắt trống rỗng, cảm đao, thần sắc dại ra đi tới bên Dương Trọng, trên mặt là vô hạn dữ tợn.
“Nhưng mà, chuyện đã xảy ra rồi, sẽ không thể sửa lại, người của tôi chung quy vẫn là bị các người làm bị thương!”
“Các người làm bị thương người của tôi, tôi đây lựa chọn báo thù, hẳn là cũng không quá đáng đi?”
Nói xong, đi tới bên Dương Trọng.
“Không!! Lâm tồng, dừng tay!!”
Dương Trọng mạnh phục hồi tinh thần lại, phát ra thê lương tiếng hô, cả người giống như điên rồi đánh tới phía trước.
“Cứu Tam thiếu, toàn bộ mọi người động thủ!”
Dương Phi Dương cũng ý thức được tình huống không đúng, lập tức rít gào ra tiếng.
Bốn phương tám hướng người của Dương thế gia toàn bộ hướng đến phía Lâm Dương, ý đồ ngăn cản.
Chỉ là, hai đại cao thủ Dương Phi Dương cùng Dương Trọng mới vừa động, liền bị một cỗ lực lượng đáng sợ sinh sinh trấn áp ở trên mặt đất.
Thật mạnh!
Hai người quá sợ hãi.
Vô cùng lo lắng.
Một ông già với mái tóc bạc trắng và bộ trang phục kỳ lân đỏ đứng trước mặt họ.
“Ông là ai?”
Dương Tuấn Khải rống hỏi.
“Lão phu Dịch Quế Lâm! Hai tên chuột nhắt các người, đúng là ngay cả tôi cũng không biết sao?” Dịch Quế Lâm hừ lạnh.
“Cái gì? Ông chính là Dịch Quế Lâm?”
“Môn chủ Kì Lân Môn??”
Dương Phi Dương cùng Dương Tuấn Khải khiếp sợ tuyệt vọng.
“Sao? Các người còn biết lão phu??”
Dịch Quế Lâm có chút ngoài ý muốn.