Chương :
Chỉ nhìn thấy Lâm Dương nhằm vào một người nhà họ Dương rồi lao tới, một nắm đấm hung ác đấm tới.
Keng keng! Thân kiếm của người nọ trực tiếp bị nắm đấm của Lâm Dương đập nát, nắm đấm không chút sai lệch đập mạnh vào cơ thể của người nhà họ Dương đó.
Bốp! Ngực của người đó trực tiếp bị cú đấm này đấm xuyên qua! Dương Phi Dương trợn to mắt, da đầu run lên một trận.
Ông ta không có nhìn sai! Giết trực tiếp bị đánh xuyên qua.
Không có kháng cự gì cả! Người đó ở trước mặt Lâm Dương, giống như một tờ giấy … Sau đó Lâm Dương lại tung một đấm nữa, hướng về một người khác.
Bốp! Lại là một cú đấm chết người.
Không có một chút thở gấp, trực tiếp đưa ra kết quả.
Sức lực của cú đấm này, rốt cục là lớn đến mức nào? Đây có phải là sức mạnh mà con người có thể có sao? Dương Phi Dương rùng mình, vốn còn muốn bước tới để giúp đỡ, nhưng lại bị chấn kinh bởi một màn thủ đoạn kinh khủng của Lâm Dương.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy sức lực của mình vẫn không đủ, Lâm Dương lại giơ tay lên, đồng thời xé rách ống tay áo kia.
HẠ”
Dương Phi Dương thảm thiết hét một tiếng, cả người kinh hãi ngồi trêи mặt đất.
Ông ta mở to hai mắt nhìn cánh tay của Lâm Dương, gần như hồn vía đều sợ đến nỗi đã rời khỏi thân thể.
Trong miệng ông ta không ngừng run tầy, hai mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
“Lạc linh huyết? Đó là lạc linh huyết!”
“Trời ạ, lam sao lại có nhiều như vậy?”
“Bác sĩ thiên tài Lâm này rốt cuộc là con quái vật gi vậy?”
“Không! Không!”
Người nhà họ Dương cũng hét lên.
Bọn họ nhìn những chấm đỏ dày đặc trêи cánh tay Lâm Dương, tất cả đều sợ đến nỗi ba hồn bảy vía gần như tán loạn.
Ngay thời khắc này, không có ai có tâm tư muốn phản kháng.
Cả đám người đều quay người, bỏ chạy như điên.
Nhưng Lâm Dương làm sao có thể cho bọn họ cơ hội? Anh nhảy lên một cái, trực tiếp chặn lại cửa lớn, hai tay giống như lưỡi liễm của thần chết, anh bắt đầu thu hoạch sinh mệnh của những võ giả này.
Ngay lúc này không ai có thể ngăn cản anh.
Hết bóng người này đến bóng người khác ngã xuống dưới chân anh.
Dương Phi Dương đột ngột quay người, bỏ chạy về phía hậu viên.
Giờ phút này, ông ta rốt cuộc cũng hiểu rồi! Đây không chỉ là một sự trả thù! Đây… còn là một vụ thảm sát!
Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc….
Tiếng thở dốc dồn dập ở trong vườn hoa phía sau trang viên nhà Dương vang lên.
Hóa ra là Dương Phi Dương đầu bù tóc rối, chạy vô cùng chật vật: Gã chưa bao giờ nghĩ đến, cái tên.bác sĩ Lâm này sẽ khủng bố đến như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ qua, vị bác sĩ Lâm này còn biết nơi có nhiều Lạc Linh Huyết đến thế.
Càng chưa dám nghĩ… Bác sĩ Lâm điên rồ như vậy, quyết tuyệt đến như thế, tao wn hương : K..g thư: còn vô cùng vô tình…
Anh ta có đúng là một vị bác sĩ hành y cứu tế không?
Không! Anh ta bây giờ, chính là một con quỷ!
Một con quỷ giết người trong nháy mắt!
Lần này anh ta đến, là mang theo tâm thái tàn sát hết dòng tộc Dương mới vừa lòng!