Chương :
Hai người đàn ông nở nụ cười hèn hạ rồi lại lao về phía Tưởng Xà.
L Cho dù bọn họ hèn hạ như vậy, nhưng thực lực cũng không kém, Tưởng Xà cũng.
là cao thủ trong Thanh Hà Đườ nhưng khi giao chiến đối đầu vớ phương cô ấy không thể đối phó nổi.
“Đồ gái điếm hôi hám!”
Thấy Tưởng Xà dám chống cự, một người đàn ông tức giận, trực tiếp nhấc chân đá thằng vào bụng Tưởng Xà.
Bốp! ì Tưởng Xà ngã về phía sau làm đổ bàn, ‘ chai lọ trên bàn đập vào người cô, toàn thân của cô đều là vết thương, nhếch nhác .
chẳng ra làm sao cả. kVVWÀ Tưởng Xà chật vật đứng dậy, nhưng: cơn đau ở bụng khiến cô gần như không có cách nào có thể đứng thẳng.
“Mẹ kiếp! Đồ gái điếm hôi hám, cho cô.
mặt mũi cô còn không muốn, cô thật sự cho rằng cô là cái thá gì?” Nam nhân chửi .
ẩm lên, trực tiếp xông tới, túm tóc Tưởng Xà.
kéo ra: “Lão tử bay giờ liền làm côi! “‘ “Không muốn! Buông rai Nhanh buông tay ra!”
Tưởng Xà nắm lấy tay người đàn ông, đau đớn hét lên.
Nhưng cũng không có tác dụng.
Nhưng tại lúc này.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên bay tới, đâm sầm vào người đàn ông.
Bốp!
Người đàn ông ngay lập tức bị hất văng xuống đất, ngã lăn ra như một con ` chó ăn cứt.
Tưởng Xà ra khỏi cạm bẫy, nhanh chóng đứng dậy, định chạy trốn nhưng lại đột nhiên khựng lại.
Đôi mắt cô ấy mở to, hơi thở như đông lại, cô ấy khó tin nhìn cảnh tượng d đã trong tình trạng đồ nát.
Hàng loạt thân ảnh nằm trên mặt đất…
Đó là…đều là những người đến từ Cổ Linh Đường!
Bọn họ ngồn ngang nằm trên mặt đất, nằm lăn ra đất rên rÌ không ngớt, không ít người bị gãy tay chân, hoặc là ngực lõm, hoặc là đầu lõm, hầu như không có mấy người được lành lặn.
Lâm Dương hiện tại đang cùng hữu hộ pháp chiến đấu.
Trịnh Đan cùng một đám người sợ hãi, không dám tiến lên. : “Làm sao có thề như vậy?”
Tưởng Xà đờ người ra, sững sờ nhìn tất cả những thứ này. Cô biết Lâm Dương rất mạnh.
Nhưng cô không ngờ Lâm mạnh tới trình độ như vậy!
Một người đã trực tiếp quật ngã hàng trăm người của Cồ Linh Đường…
“Tên này… rốt cục là tên quái thai từ đâu mà xuất hiện vậy?“ Ý nghĩ điên rồ trong lòng của Tưởng Xà.
Bốp!
Lúc này, tiếng vang ngột ngạt lại nồi lên.
Hữu hộ pháp giao đấu với Lâm Dương do bất cần không cản được công kích của Lâm Dương, lại bị một đòn vào ngực, cả người lại lần nữa bùng nổ lùi về phía sau, thân thể run lên, đã có chút đứng không vững.
““Khụ khụ, khụ khụ khu…”
Hữu hộ pháp ho khan vài tiếng, khóe.
g chảy ra một ít máu. h “Hữu hộ pháp!!”
“Ngài có sao không?” ụ : Những người bên phía Trịnh Đan lo lắng hét lên.
“Tôi không sao… Mau, các ngươi mau trở về đi! Mau trở về đi!”