Chương :
Người bên cạnh gật đầu, sau đó tiến lên nói với Lâm Dương và Trịnh Đan.
“Hai vị sư đệ, sư muội, theo tôi đi ra ngoài đi!”
‘ “Đi đầu?”
“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng.”
“Cái này không được, chúng ta còn phải đi tìm Nhẫn Thần!”
Trịnh Đan vội vàng nói.
“Đi tìm Nhẫn thần?”
Long Tinh Hồng cau mày nói: “Các người tìm nhẫn thần gì chứ? Đây không phải là nơi càn quấy? Nhanh đi ra đi!”
“Long sư tỷ, nếu chúng tôi không rời đi… chị có thể làm gì?”
Trịnh Đan liếc nhìn Lâm Dương đang im lặng, đột nhiên hỏi.
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người của đội trật tự tại hiện trường đều sửng sốt.
Lương Tuấn Hùng cũng có chút ngoài ý muốn.
Cô nhóc này đang nói gì vậy?
Cô ta đang từ chổi đội trật tự?
Hay là…khiêu khích đội trật tự?
Không ít người đều cau mày.
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn về phía me Trịnh Đan.
Lại thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyền bước chân, chậm rãi kéo dãn khoảng cách với Lâm Dương, nhưng miệng vẫn không buông tha.
“Lương sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi! Đông hoàng thần giới này, anh ấy phải có, không lấy được thần giới, anh ấy sẽ không rời khỏi đây! Bất kỳ ai dám có ý định với Thần Giới, đều là kẻ địch của anh ấy!
Cho nên…cho nên chúng tôi không thể rời khỏi! Ít nhất..ít nhất all ý không thể trờ về.“ Trịnh Đan cần thận m nói.
Mọi người buồn bực.
“Thằng nhóc này ở đâu ra vậy?
Ngông cuồng như thế?”
“Cũng không nhìn xem bản thân mình mấy cân mấy lượng! Chỉ dựa vào cậu cũng muốn lấy đông hoàng thần giới? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường sao, muốn hái là hái?”
“Ö đâu ra thằng nhóc này thế!
Quả thật không biết sống chết!”
“Chỉ dựa vào cậu cũng xứng ‘đến đông thô hoàng thần giới? Một cái tát s= của ông đây cũng đủ đánh chết cậu!”
“Cút! Lập tức cút đi cho ông!”
“Còn dám ra vẻ, có tin chơi chết cậu không?”
Một vài người trực tiếp đứng ra chỉ vào Lâm Dương mắng chửi.
Sắc mặt Lương Tuấn Hùng cũng rất không tự nhiên.
Cô ta trầm ngầm nhìn chằm chằm Lâm Dương, hừ lạnh nói: “Phan sư đệ!
Cậu có biết đông hoàng thần giớiđề ì không? Cậu đi lấy? Tôi thấy cậW:là đang tìm chết!”
Lâm Dương đầy thâm ý nhìn Trịnh Đan, rồi nghiêng đầu nói: “Lương sư tỳ, nếu tôi đã đến đây, đương nhiên đã có dự tính! Trên thực tế Trịnh Đan nói không sai, tôi đến là vì thần giới, ai ngăn cản tôi, ai tranh với tôi, đều là kẻ địch của tôi!”
“Làm càn!!” Một người đàn ông đầy râu giận tím mặt, gào thét, chỉ vào Lâm Dương mắng to: “Ý của cậu, đội trật tự chúng tôi là kẻ địch của cậu?”
“Các người muốn lấy thần giới sao?” Lâm Dương lập tức hỏi.