Chương :
Nó đột nhiên xuất hiện, đúng là đã xé rách cái bóng hổ!
SC BE) lạc Lão già đang điều khiển cái bóng hồ to lớn kia thì bị đánh bay ra ngoài, năng nề rơi xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương.
Mà Lâm Dương cũng không bị cái bóng hổ xé rách, mà vẫn bình thường đứng trên mặt đất, ngắm nhìn lão giă.
Trên người anh tràn ra dòng khí mãnh liệt, hóa thành một con kỳ lây to lớn, quan sát lão già.
Bốn phương tám lfướng đếm mãi không hết những đôi mắt nhìn thấy màn này, toàn bộ đều choáng váng.
Đường chủ của Thanh Hà… thế mà còn có bản lĩnh như thết Ngay cả lão già cũng không phải là đối †hủ của anh!
Sắc mặt của tất cả các trưởng lão ở đây đều cực kì khó coi.
Con hồ to lớn như vậy, cứ thế mà rách!
Nhất là Thiếu Hải.
Ông ta biết Lâm Dương này có chất tài năng, nhưng lại không thể ngờ được, thế mà tài năng của anh lại đáng sợ như vậy.
Đám người Lương Tuấn Hùng, Trịnh Đan nghẹn họng nhìn trân trối.
Tất cả đều kinh ngạc nói không ra lời.
“Đây là Kỳ Lân thần công! Tôi nhận ra!
Tôi đã từng đánh nhau với người của Kỳ Lân môn! Đã được chứng kiến bọn họ sử dụng chiêu này! Cậu là người của Kỳ Lân môn?”
Lão già lau máu tươi ở khóe miệng đỉi, đứng lên quát khẽ.
“Đúng, nhưng cũng không đúng.”
“Có ý gì?”
“Có lẽ tôi không tính là người của’Kỳ