Chương :
Thật đáng sợ!
Các trưởng lão còn lại vô cùng sợ hãi, nhưng cũng rất kiêng nể.
Nhìn dáng vẻ này của Thiếu Hải, ông †a định cướp đoạt nhẫn thần.
Nếu nhẫn thần bị lấy đi, chẳng phải vị trí giáo chủ này sẽ thuộc về ông ta sao?
Các trưởng lão nhìn nhau, âm thâm trao đổi suy ngHĩ.
Một lúc sau, Lý Mạc Vân dẫn đầu.
“Các vị, ra tay đi! Nhẫn thần đang ở đó, nếu ai có thể thuận lợi đưa nó tới Đông Hoàng Cung thì người đó chính là Đông Hoàng thần quân của giáo chúng taI!”
Lý Mạc Vân hạ giọng nói, rồi cùng nhảy lên, lao thẳng về phía Lâm Dương.
Các vị trưởng lão khác tranh nhau chen lấn, vội vàng liều mạng xông lên.
“Nhẫn thần là của tôi!”
“Ai giành của tôi, tôi sẽ giết người bi “Cút ra cho tôi!”
Những tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ cùng ra tay với nhau, mấy người Tịch Mộc Lâm, hòa thượng Tửu Nhục cũng không dám tỏ ra yếu thế, lũ lượt xông lên.
Bỗng chốc, mười mấy vị trưởng lão bắt đầu tấn công Lâm Dương.
Lâm Dương tay đôi khó đánh lại bốn tay, sao có thể chịu được sự tấn công của nhiều cao thủ như vậy? Lại có thêm những người đáng sợ như Thiếu Hải và Lý Mạc Vân, anh không hề có chút lợi thế nào, cứ liên tục lùi lại, hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“Thằng nhóc kia! Đưa nhãn thần đây cho tôi! Nếu cậu đưa nhẫn thần cho tôi thì sẽ không chết!” Lý Mạc Vân nhìn chằm chằm Lâm Dương, lạnh lung quát.
“Đưa nhẫn thần cho tôi! Bây giờ nhẫn thần đối với cậu chỉ như củ khoai lang nóng bỏng tay, vô tội cũng thành có tội! Nếu như không muốn bị chúng tôi đánh chết thì giao nhẫn ra đây!” Liễu Thị Phụng hét lớn.
“Nhẫn thần là của tôi! Ai dám đoạt nhãn thần tôi giết kẻ đó!!”
Thiếu Hải lớn tiếng gào lên, hai mắt đỏ ngầu, cứ như phát điên mà tấn công Lâm Dương.
Các trưởng lão khác cũng nhốn nháo chen lấn tấn công Lâm Dương.
Mặc dù ngoài miệng thì khuyên nhủ nên đầu hàng, nhưng mỗi người đều ra tay độc ác, muốn dồn Lâm Dương vào chỗ chết.
“Các người thực sự muốn chiếc nhãn thần này?”
Lâm Dương hờ hững nhìn những người này, bình tĩnh nói.
“Đưa cho tôi!”
“Nó là của tôi!”
“Không đưa tôi nhẫn! Tôi sẽ giết cậu!”
Các trưởng lão gào lên như thú dữ.
Mỗi người đều có khát vọng vô cùng.
Giống như chó hoang đang đói nhìn thấy xương thịt.
Biểu cảm trên mặt họ hoàn toàn không phải giả vờ.
Lâm Dương lặng lẽ nhìn, đột nhiên giơ tay lên, ném chiếc nhẫn về phía sau đám đông đẳng sau.
Chiếc nhân hình rồng rực rỡ tỏa ra vầng hào quang chói lọi dưới ánh nắng.
Mọi người đều ngây ngốc nhìn chiếc nhân rồng kia.
Leng keng!
Chiếc nhãn rồng rơi trên mặt đất, phát ra một âm thanh giòn tan, và sau đó nằm yên lặng trên mặt đất.
Xung quanh im lặng chưa đầy một giây.
Sau đó…
Tất cả các trưởng lão đều điên cuồng xông lên.
“Của tôi! Nó là của tôi!”
“Cút hết đi!”
“AI”
Mọi người túm tụm vào đánh nhau.
Tiếng tranh giành, tiếng chém giết, giận dữ gào thét không ngừng.