Chương :
Hiển nhiên, ông ta cũng có mực đích riêng.
Sau khi chiến đấu được một lát, Lâm Dương không chỉ không có việc gì, ngược lại đám người kia lại bị Lâm Dương ép cho đến mức có chút không thở nổi.
Lâm Dương cũng không khách khí, trực tiếp ra tay độc ác, người như hổ dữ, vọt vào đám người.
Một trưởng lão bị bức chèn ép đến mức nóng nảy, không còn dám có bất kì mục đích gì nữa, gầm nhẹ một tiếng, rút ra một thanh trường kiếm, chém về phía Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương lại trở tay bắn ra.
Một cây ngân châm trực tiếp xuyên thủng thân kiếm, đâm vào trên người trưởng lão kia.
Cơ thể trưởng lão kia run rẩy như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ.
Lâm Dương nhanh chóng tới gần, võ lên cây ngân châm trên người ông ta.
Phụt phụt!
Ngân châm xuyên cơ thể của ông ta.
Trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Xung quanh đều kinh ngạc.
Lý Mạt Vân, Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải đều có suy nghĩ riêng.
Ngược lại là Tịch Mộc Lâm và hòa thượng Tửu Nhục lại do dự.
“Tứ trưởng lão! Ông thấy thế nào?”
“Kẻ này thích giết chóc, nhẫn thần không thể rơi vào trong tay cậu ta được, mặc kệ người khác, chúng ta lên trước!”
Tịch Mộc Lâm trầm giọng nói.
“Được, chúng ta cướp được nhẫn thần rồi, sẽ dùng cách của chúng ta tuyển ra giáo chủ!” Hòa thượng Tửu Nhục la lên.
Hai người lao về phía Lâm Dương.
Tịch Mộc Lâm và hòa thượng phóng đi chủ động tấn công Lâm Dương, đã cho ba người còn lại cơ hội.
Liễu Thị Phụng nắm lấy cơ hội, đột nhiên nhảy đến sau lưng Lâm Dương, hung dữ tung ra một chưởng.
Chưởng lực kia đủ để đánh gãy sắt thép.
Lý Mạt Vân và Thiếu Hải thấy thế, cũng lười nương tay nữa.
Nếu có thể một kích giết chết Lâm Dương mà không uổng phí công sức, bọn họ cũng không cần thiết phải tiết kiệm chút sức lực ấy.
Ngay lúc đám người đang bao vây †ấn công Lâm Dương, Lâm Dương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một luồng ánh sáng lạnh lẽo, vung tay ra bốn phía.
Vèo vèo vèo vèo…
Vô số ngân châm phi ra, giống như sao băng bay ra bốn phía.
“Không ổn!”
“Tránh ra maul”
Đám người xung quanh la hét.
Nhưng… không còn kịp rồi!
Ngân châm điên cuồng bay ra giống như sao băng, tỏa ra bốn phía.
Trong chớp mắt kia, trong mắt tất cả trưởng lão đều chỉ có một cảnh tượng.
Sao băng cuồng loạn! Những lưồng sao băng sáng chói này giống như tỉnh linh ở trong mắt bợn họ, sáng chói đẹp đế, nhưng lại thấy không rõ những “tinh linh” kia.
Khi bọn họ cuối cùng đã nhìn thấy từng cái nhân châm tựa như tỉnh linh kia, muốn trốn tránh… đã không kịp nữa.
Xoet! Xoeetl Xoẹt! Xoẹt! Xoet… Tiếng đa thịt bị đâm vang lên.
Chỉ thấy những trưởng lão này không chịu nổi mà phải lùi lại, vội vàng kiểm tra thân thể của mình.
Trên người mỗi người † đều có ba đến năm cái ngân châm, mỗi một cái ngân châm đều mảnh hơn cả sợi tóc, lại vô cùng mêm mại.
Mấy trưởng lão chạm vào những ngân châm này, ai nấy cùng đều không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Ngân châm thế này, người này cắm chúng vào trong, cơ thể từng người như thế nào? Cách đừng châm của kẻ này… không đơn giản! Nhưng chỉ dựa vào một chút ngân châm đã muốn khiến các trưởng lão phải cúi đầu? Nghĩ không khỏi quá mức đơn giản! “Đây chính là bản lĩnh của cậu sao?”
Thiếu Hải không thay đổi sắc mặt, nhìn mấy cái ngân châm mêm mại trên người, khinh thường nói, liên đưa tay ra muốn nhổ.