Chương :
Một thanh kiếm sắc bén đột ngột xuyên qua trái tim bà ta.
Toàn thân Thái thượng trưởng lão run lên, cứng đờ tại chỗ.
Mọi người ở bốn phương tám hướng tất cả đều choáng váng.
Vô số ánh mắt nhìn lại.
Mới phát hiện…
Chủ nhân của thanh kiếm kia vậy mà là Đường Thiên Hạo! !
“Công tử, cậu… Nguyên Tinh nâng tay lên, gian nan chỉ vào Đường Thiên Hạo trước mặt, ánh mắt già nua trừng lên thật lớn.
“Nếu thần giới đã tới tay, vậy bà cũng sẽ trở nên vô dụng, không phải bà trung thành tận tâm với ba tôi sao? Một khi đã như vậy, vậy bà đi theo giúp cha tôi đi!” Đường Thiên Hạo thấp giọng cười nói, liền dồn sức rút kiếm sắc…
Máu tươi bắn tung tóe giống như một đóa hoa hồng diễm lễ, kích thích thật sâu mỗi một người ở đây.
Không ai có thể dự đoán được, Đường Thiên Hạo vậy mà sẽ tự tay đâm sư phụ của mình, tự mình giết chết Nguyên Tinh người vô cùng trung thành với giáo chủ đời trước!
Phải biết rằng, từ sau khi giáo chủ đời trước qua đời, trong Đông Hoàng giáo, gần như không ai xem trọng Đường Thiên Hạo.
Dù sao vị trí giáo chủ không thể để con cái kế thừa.
Với lại lúc đó Đường Thiên Hạo võ công thường thường, tư chất tự nhiên không tính là siêu việt, căn bản không có khả năng trở thành người thừa kế giáo chủ kế tiếp của Đông Hoàng giáo.
Chẳng qua dù là vậy, rất nhiều người cũng cho rằng anh ta là mối đe dọa, muốn xuống tay với anh ta.
Đường Thiên Hạo không có chỗ dựa, đối mặt với cao thủ trong giáo đuổi giết, cùng đường cúi đầu dựa dẫm vào Nguyên Tỉnh.
Có Nguyên Tinh làm chỗ dựa vững chắc, †ất nhiên không ai dám động vào Đường Thiên Hạo, Nguyên Tinh lại truyền dạy võ công thượng thừa của Đông Hoàng giáo, khiến cho thực lực của anh ta đột nhiên tăng mạnh.
Có thể nói không có Nguyên Tinh, Đường Thiên Hạo căn bản không có tiền vốn để tranh đoạt vị trí giáo chủ.
Nguyên Tỉnh đối với anh ta từ trước tờ giờ như có công ơn tái tạo, ơn nặng như núi!
Nhưng bất kể là người nào, cũng không thể đoán được Đường Thiên Hạo sẽ đối xử với Nguyên Tinh như vậy…
Giết thầy cầu địa vị!
“Vì cái gì…”
Nguyên Tinh mở to đôi mắt già nua, run rẩy hỏi.
“Vì cái gì? Cái này còn không đơn giản sao? Đánh bại người này, mối uy hiếp lớn nhất đối với tôi trong Đông Hoàng giáo lập tức chính là bà! Bà không chết, cho dù tôi lên làm giáo chủ, sao có thể yên tâm?” Đường Thiên Hạo híp mắt, cười nói.
“Đối với cậu… Tôi không có khả năng phản bội Đông Hoàng giáo, không có khả năng…phản bội ba của cậu…” Đôi mắt già nua của Nguyên Tinh rưng rưng, đau đớn cùng cực.
Vết thương trong lòng, còn đau hơn nhiều so với vết thương trên người!
“Bà cũng đã nói, bà không có khả năng phản bội ba tôi, làm sao tôi biết bà có thể phản bội tôi hay không? Thay vì như vậy, không bằng tôi xuống tay trước! Nguyên Tỉnh, bà đi đi, sau khi bà chết tôi sẽ bia cho bà, hàng năm nhất định sẽ dâng hương tế bái trước mộ phần của bà!” Đường Thiên Hạo nói.
Tâm trạng Nguyên Tinh kích động, còn muốn nói gì đó, nhưng vết thương trước ngực khiến cho bà ta cũng không thể thốt nên lời.
Phốc xì!
Nguyên Tinh phun ra một miệng máu tươi, tiếp đó lui về phía sau hai bước, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Nguyên Tinh, chết!
Bốn phía một trận âm thanh kinh ngạc.
Kết quả này, là điều tất cả mọi người thật không ngờ tới.
Theo lúc Nguyên Tinh ngã xuống, Đông Hoàng giáo sẽ nghênh đón một thời đại mới!
Một thời đại mà tất cả mọi người đều không thể lường trước!
Đường Thiên Hạo bị muôn người nhìn chăm chú.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười thản nhiên, trong mắt đều là đắc ý, toàn bộ đều tâm tình sảng khoái.
Từ khi ba qua đời, anh ta nhận hết uất ức, nhận hết xem thường cùng với tủi nhục.