Chương :
“Cám ơn giáo chủ, cám ơn giáo chủ…”
Người đó gào khóc, bị người ta đưa đi.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn cảnh tượng này chăm chú, sắc mặt ai nấy đều vô cùng phức tạp.
Thực ra bất kể là ai, bao gồm người bị đưa đi ban nãy đều rõ ràng mục đích chiêu này của Lâm Dương.
Rung cây nhát khi!
Giết gà dọa khỉ!
Lâm Dương vừa kế nhiệm, phải ra oai với người của cả Đông Hoàng giáo!
Nhưng trong một trăm gậy phải đánh gãy ba cây gậy sắt…đây đâu phải ra oai nữa!
Đây hoàn toàn là giết người!
Giáo chủ tân nhiệm này…có phải quá hung bạo không.
Không ít người lo lắng.
Nhưng vào lúc này.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan kịch liệt vang lên.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó xôn xao thét lên.
“AI “Cương thi!”
“quỷ!
Các đệ tử vô cùng khủng hoảng, lùi về sau như phát điên, ai nấy đều bị dọa cho sắc mặt không còn chút máu.
Thì ra tiếng ho khan…phát ra từ thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh bị Đường Thiên Hạo giết chết!
“Đây…đây là chuyện gì?”
Lương Tuấn Hùng ngơ ngác nhìn Nguyên Tỉnh.
Lại thấy cả người Nguyên Tỉnh co rút, miệng đột nhiên hé mở, không ngừng ho khan, khóe môi không ngừng nôn ra máu đen.
Nhìn dáng vẻ này…căn bản chưa chết!
Nhưng tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy trái tim ông ta bị đâm xuyên!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, gặp ma rồi.
Đây là chuyện gì?
Vài người tò mò vây lại.
Nhưng không ai dám đến quá gần trưởng lão, sợ ông ta đột nhiên nhảy lên, cắn mọi người.
Nhưng Lâm Dương không chút sợ hãi, ngược lại nhanh chóng bước đến trước mặt Nguyên Tinh, lấy châm bạc, đâm vào lồng ngực của Nguyên Tỉnh.
Nguyên Tinh lập tức thở phào một hơi, rồi lại nằm xuống đất, lần nữa không có động Tĩnh.
“Phan…giáo chủ, đây..đây là chuyện gì?”
Lương Tuấn Hùng cẩn thận hỏi Lâm Dương.
“Lập tức sắp xếp người, đưa thái thượng trưởng lão xuống tĩnh dưỡng cho tốt!” Lâm Dương đứng lên nhàn nhạt nói.
“Tĩnh dưỡng?”
Mọi người ở hiện trường đều nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Không phải…giảo chủ, người chết còn Tĩnh dưỡng làm gì?” Một người nói.
“Người chết? Ai nói với các người, thái thượng trưởng lão đã chết?” Lâm Dương cau mày nói.
“Hả?”
“Giáo chủ, ý của người là…thái thượng trưởng lão vẫn chưa chết?” Lương Tuấn Hùng kinh ngạc nói.
“Đương nhiên ông ấy chưa chết!” Lâm Dương chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Sau khi trái tim ông ấy bị Đường Thiên Hạo đâm, tôi đã lập tức dùng châm phong ấn mệnh mạch của ông ấy, khóa chặt hơi thở của ông ấy, tôi sẽ cho ông ấy dùng thuốc, chăm sóc cho ông ấy, không đến ba tháng, ông ấy sẽ có thể khỏi hẳn!”