Chương :
Chương : Bàn tay nhân ái Từ khi Đông Hoàng giáo nội loạn, Bách Thảo đường vẫn luôn chật kín người, rất nhiều đệ tử bị thương được đường khẩu của mình đưa đến, ngày nào cũng có, nhất thời sân sau Bách Thảo đường, gần như bày đầy chiếu rơm, liếc mắt nhìn qua, toàn là người nằm đó.
Các đệ tử Bách Thảo đường đang đầu đầy mồ hôi thay thuốc cho mọi người.
Nhưng Bách Thảo đường rốt cuộc chỉ là một đường khẩu, sao có thể chăm sóc nhiều bệnh nhân như vậy?
Cho nên không ít người bệnh cho dù vết thương bị mưng mủ, trọng thương hấp hối, cũng không được chữa trị.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu bệnh nhân Thanh Hà đường nhiều như vậy, lại không ai muốn đến Bách Thảo đường.
Họ cho rằng dù có đến Bách Thảo đường, cũng không được chữa trị.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Lâm Dương vào Bách Thảo đường, nếu không ngửi thấy mùi hương thảo dược, thì cũng là mùi thối do vết thương nhiễm trùng mưng mủ.
Cả đoạn đường, lối đi, đình viện, bậc thang, khắp nơi đều có người ngồi.
Không ít người sắc mặt trắng bệch, vô cùng tiều tụy, cũng có người cuộn lại một chỗ, run rẩy.
Càng có người không ngừng phát ra tiếng kêu la, rên rỉ, dường như nỗi đau đớn của vết thương khiến họ khó chịu.
Những người bị thương này giống như ăn xin, bất lực chờ đợi người của Bách Thảo đường đến cứu chữa.
Nhìn thấy nhóm người Lâm Dương vào, không ít người xôn xao nhìn với ánh mắt nghỉ ngờ.
Họ đều là những người không tham gia đại hội Đông Hoàng, cho nên không biết Lâm Dương.
“Thần y! Các vị thần y của Bách Thảo đường! Mau cứu chúng tôi với! Tôi thật sự chịu không nổi, tôi đau lắm! Tôi sắp chết rồi!”
Lúc này, một người bị bẻ gấy cánh tay, cả người đầy máu đột nhiên bò ra từ bên cạnh, năm lấy mắt cá chân của Lâm Dương, đau đớn gào lên.
“Làm càn!” Người bên cạnh đá người đó ra, lớn tiếng quát: “Cậu thật to gan! Dám vô lễ với giáo chủ tân nhiệm của bổn giáo như vậy?? Mở to mắt chó ra nhìn cho kỹ, vị này là Đông Hoàng Thần Quân mới của bổn giáo!!
Các người còn không mau bái kiến giáo chủ?”
Vừa dứt lời, người ở hiện trường đều ngạc nhiên.
“Giáo chủ?”
“Đây…đây là chuyện gì?”
“Anh ta là ai?”
“Chưa từng gặp!”
“Hơn nữa…anh ta trẻ quá, từ khi nào cậu †a đã trở thành giáo chủ của chúng ta vậy?”
“Tô trưởng lão đâu? Liễu trưởng lão đâu?
Cậu Đường đâu? Chẳng phải nên chọn ra giáo chủ từ những người này à? Tại sao… lại là anh ta?”
Hiện trường nổ tung.
Những giáo chúng bị thương ai nấy mắt †o trừng mắt nhỏ, vẻ mặt họ đều kinh ngạc chấn động.
Người của các đường khẩu Đông Hoàng giáo liều sống liều chết đến hôm nay, cũng chỉ vì vị trí giáo chủ này.
Họ vốn cho rằng sẽ là ba cung lớn hoặc cậu Đường đoạt được vị trí giáo chủ, cho dù mấy người họ thất bại, cũng nên là các trưởng lão thực lực phi phàm của bổn môn?
Người trẻ tuổi này là ai?
Tại sao năng lực của anh trấn áp quần hùng, ngồi lên bảo tọa giáo chủ?
Tất cả mọi người đều không hiểu, tất cả đều không thể tiếp nhận.
Lâm Dương liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Trong số những người bọn họ phần lớn đều là ngoại thương, tại sao không sắp xếp xe đưa họ đến bệnh viện ngoài núi để chữa trị?”
“Đây…
Người theo bên cạnh Lâm Dương đều do dự.
“Ấp úng cái gì? Nói rõ cho tôi!” Lâm Dương lạnh lùng quát.
Lâm Dương liên tục ép hỏi, người bên cạnh không còn cách nào, chỉ đành nói rõ tình hình thực tế.
“Giáo chủ, không phải chúng tôi không muốn đưa, thực sự không đưa nổi, cũng không thể đưa” Một người bên cạnh tên Lưu Mã nói.