Chương :
Nét mặt của người xung quanh cũng kinh ngạc và chấn động.
“Giáo chủ, cậu…cậu không nói nhầm chứ? Những người này…cậu sẽ chữa trị?”
Ông lão khi trước trợn mắt lắp bắp nói.
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Dương vừa bận rộn vừa nói.
“Đây…” Ông lão á khẩu.
Phong Tín Tử hừ ra tiếng: “Giáo chủ, cậu phải làm rõ, hiện trường có cả mấy ngàn người! Một mình cậu muốn khám hết bệnh chứng cho những người này? Đây chẳng phải chuyện ngàn lẻ một đêm à? Cậu khám được hết sao?”
Phong Tín Tử không tin.
Khám cho một người khoảng mười phút, hiện trường khoảng mấy ngàn người, anh không thể khám hết được.
“Phong trưởng lão, bà đang nghỉ ngờ bổn giáo chủ?”
Lâm Dương khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Tín Tử.
“Không dám, bổn trưởng lão chỉ không thích hạng người ba hoa nào đó, con người tôi tính tình ngay thẳng, có gì nói đó, ai tốt ai xấu, trước giờ tôi luôn nói thẳng, mặc kệ thân phận của người đó, nếu giáo chủ không chịu được tôi, có thể phạt tôi! Dù sao cậu là giáo chủ, sinh tử của bà già này, chỉ là chuyện một câu nói của cậu thôi!” Phong Tín Tử hừ một tiếng, nhàn nhạt nói.
“Làm càn!”
Lâm Dương đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Phong Tín Tử quát.
Người của Bách Thảo đường giật mình, nhưng vẫn vây bên cạnh Phong Tín Tử, dáng vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Hiển nhiên, bọn họ không phục Lâm Dương!
Tuy người này làm giáo chủ, nhưng trong mắt họ, có giáo chủ hay không cũng không phải việc gì lớn.
Tín ngưỡng chân chính của họ, là Phong Tín Tử, là vị trưởng lão của Bách Thảo đường này.
Nếu bây giờ Phong Tín Tử hạ lệnh bảo các đệ tử giết Lâm Dương, bọn họ cũng sẽ không do dự.
Lâm Dương tự nhiên cũng nhìn ra điểm này.
Mà người xung quanh không khỏi nhìn anh chăm chú.
“Giáo chủ bớt giận!”
Lưu Mã bên cạnh tiến về trước, thấp giọng nói: “Giáo chủ, người tuyệt đối đừng so đo với trưởng lão Phong Tín Tử! Dù sao bà ta cũng là đường chủ Bách Thảo đường, hơn nữa có uy vọng cực cao ở giáo ta, nếu người động đến bà ta, chỉ e…gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho bổn giáo.”
“Cho nên? Tôi thân là giáo chủ, lại không động được người này?” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Nếu trưởng lão Phong Tín Tử xảy ra chuyện, những người bị thương ở đây…sẽ do ai chữa trị?” Có người khó xử nói.
“Lẽ nào giáo chủ của các người không chữa được? Các người thật sự cho rằng rời xa chút y thuật vụng về này của bà ta, các người sẽ không sống nổi?? Nực cười!” Lâm Dương hừ một tiếng, lớn tiếng nói.
Trong giọng nói toàn là khinh thường.
Lời này vừa nói ra, triệt để chọc giận Phong Tín Tử.
“Giáo chủ, cậu…cậu nói gì??”
“Thế nào? Lẽ nào lỗ tai Phong trưởng lão không tốt? Không nghe rõ lời của bổn giáo chủ sao?” Lâm Dương nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nói.
“Cậu đang nghỉ ngờ y thuật của bổn trưởng lão??” Toàn thân Phong Tín Tử tức giận đến run rẩy, chỉ vào Lâm Dương nói.
“Phải thì thế nào?”
“Tôi…tôi liều với cậu!”
Phong Tín Tử thẹn quá hóa giận, muốn nhào về phía Lâm Dương.
Cho dù là giáo chủ đời trước, cũng không dám nói chuyện với bà ta như vậy!
Đó là y thuật mà bà ta tự hào!
“Phong trưởng lão, người đừng xúc động!”
“Mau dừng tay!”
“Phong trưởng lão, bớt giận!”
Người bên cạnh vội vàng kéo bà ta.