Chương :
“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Lâm Dương liếc mắt nhìn bà ta một cái.
“Không…Không có vấn đề, không có vấn đề…” Phong Tín Tử vội vàng nói.
“Nếu đã nói không có vấn đề gì, tự mình quay về Cổ Linh đường nghỉ ngơi đi, cảnh cáo những đệ tử của Cổ Linh đường, không nên khiêu khích quyền uy của tôi lần nữa, nếu không tôi sẽ tiếp tục nhắc nhở bọn họ nữa, hiểu chưa?” Lâm Dương mặt không chút thay đổi nói.
“Hiểu, hiểu…Giáo chủ…Giáo chủ, tôi… Tôi xin lui trước.”
Phong Tín Tử vội vàng cuống quýt nói, giờ phút này trên khuôn mặt già nua của bà †a ngoại trừ cung kính, thì chỉ còn lại cung kính.
Phong Tín Tử được người dìu rời khỏi, Lâm Dương lại ngồi một mình ở trong Đông Hoàng cung.
Một lát sau, Lưu Mã đã rời đi lại lần nữa đi đến.
Nhưng lần này, anh ta đẩy chiếc xe lăn vào Đông Hoàng cung.
Trên chiếc xe lăn là một bà cụ với mái tóc bạc trắng, sắc mặt tái nhợt.
Nửa người trên của bà cụ để trần, nhưng đều được băng bó bằng băng vải, hơi thở của bà ta rất yếu ớt, mạch đập đặc biệt yếu, dường như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Sau khi vào Đông Hoàng cung, Lưu Mã lập tức cung kính lui sang một bên.
Lâm Dương xoay người, nhìn vế phía bà cụ kia.
Bà cụ cũng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Dương, trong ánh mắt toàn bộ hiện lên vẻ phức tạp.
“Không ngờ tới chứ? Người mà bà trung thành tận tâm, kết quả cũng là người muốn giết bà!” Lâm Dương cười nhạt, nhìn bà già.
“Tôi muốn giết cậu, kết quả lại là cậu cứu tôi một mạng, quả nhiên… Lòng người khó dò!” Bà cụ thấp giọng thở dài.
“Nhà họ Đường đã phản bội bà, bọn họ không xứng đáng được bà nguyện lòng trung thành, tôi đã bảo vệ tính mạng của bà, cho bà cuộc sống mới, bây giờ, bà có bằng lòng nguyện ý trung thành với tôi hay không?”
Lâm Dương chăm chú nhìn vào bà cụ, bình tĩnh hỏi.
Bà cụ hít một hơi thật sâu, tiếp đó khẽ cúi đầu.
“Ngày đã là giáo chủ Đông Hoàng giáo, là Đông Hoàng Thần Quân của chúng tôi, bất kể cậu là ai, bà già đây đều nguyện ý đi theo ngài, cho đến khi chết!”
“Được lắm! Tôi quả nhiên không nhìn lầm bà”
Lâm Dương vung bàn tay lên, lập tức mở miệng: “Ngày mại, tôi sẽ rời khỏi Đông Hoàng giáo, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, công việc lớn nhỏ của Đông Hoàng giáo sẽ để bà và Lưu Mã toàn quyền phụ trách, hiểu chưa?”
“Giáo chủ, ngài muốn đi đâu?” Lưu Mạc ngạc nhiên vội vàng hỏi.
Lâm Dương nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào anh ta.
Cả người Lưu Mã run lên, dường như mới ý thức được mình đã hỏi điều không nên hỏi, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: “Thuộc hạ lắm miệng, xin giáo chủ tha tội!”
“Trong khoảng thời gian tôi vắng mặt này, các người phải nhanh chóng khiến cho trong toàn giáo tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hiểu chưa?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Sẵn sàng chiến đấu?”
“Đúng! Sẵn sàng chiến đấu!”
Lâm Dương chắp hai tay ra phía sau.
“Giáo chủ, Đông Hoàng đại hội vừa mới kết thúc, tình hình trong giáo vừa mới ổn định, sẵn sàng chiến đấu lúc này… Chúng ta muốn khai chiến hay sao? Nếu là như vậy, không được thích hợp!” Bà cụ cũng chính là Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh trầm giọng nói.
“Không thích hợp? Không, bà sai lầm rồi, phải sẵn sàng chiến đấu lúc này! Phải làm cho toàn bộ Đông Hoàng giáo nhất trí đồng lòng, nếu không giáo phái mới không xong.”
“W sao?”
“ Đông Hoàng đại hội tổ chức, khiến cho rất nhiều đường khẩu oán hận chất chứa, tuy rằng tôi đã trở thành giáo chủ, nhưng lý lịch còn thấp, uy vọng không đủ! Oán hận chất chứa của từng đường khẩu rất khó để loại bỏ, tôi không muốn dùng vũ lực để đi đàn áp những đường khẩu đó, làm cho bọn họ phải phục tùng, mà nếu không dùng vũ lực, cũng chỉ thay đổi chút ít mâu thuần! Lúc này chỉ có nhất trí đồng lòng, mới là phương pháp duy nhất khiến cho Đông Hoàng giáo đoàn kết!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Hai người kia yên lặng gật đầu.
“Vậy thì giáo chủ, cậu tính khai chiến với người nào?” Nguyên Tinh trầm giọng nói.
Lâm Dương im lặng một lúc, thản nhiên phun ra bốn chữ.
“Dòng họ Dương!”